“Phương Minh Viễn, anh vào trước đi, tôi đi thay quần áo.” Tuế Tuế có chút ngượng ngùng, nói xong liền mở cửa, xoay người nhanh chóng bước vào phòng. “Rầm” một tiếng, cửa đóng cửa.
Phương Minh Viễn vốn có chút lúng túng, nhưng thấy phản ứng của Tuế Tuế còn luống cuống hơn mình, anh lại bình tĩnh lại. Anh xoay xe lăn vào cửa, nhanh chóng quan sát căn phòng.
Phong cách trang trí tổng thể là gam màu ấm áp, khắp nơi đều có thể thấy những món đồ trang trí nhỏ xinh, trên ghế sofa có vài chiếc gối ôm hoạt hình đáng yêu, trên bàn trà bày hoa quả tươi và đủ loại đồ ăn vặt... Hoàn toàn khác với căn phòng của anh, gam màu lạnh, trống trải chẳng có gì.
Đang suy nghĩ, cửa phòng mở ra, Tuế Tuế thay một chiếc váy voan trắng tay lỡ, càng tôn lên làn da trắng mịn.
“Thầy Phương.” Cô mỉm cười gọi, vừa hỏi: “Anh uống gì? Nước ép, nước ngọt, cà phê, trà đều có.”
“Cho tôi trà là được rồi, cảm ơn.”
“Không có gì.” Tuế Tuế vừa nói, vừa đi dép vào pha trà. Lát sau, cô bỗng quay người lại, sắc mặt hơi ngại ngùng: “Cái đó, tôi chỉ có trà thảo mộc, mà bây giờ chỉ còn bạc hà...”
Cô định nói có nên đổi thành nước ép hay gì khác không, nhưng chưa kịp nói ra miệng thì đã nghe Phương Minh Viễn nói: “Không sao.”
Tuế Tuế liền pha cho anh một tách trà bạc hà.
Hai người ngồi trong phòng khách, Tuế Tuế hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Tuy độ thiện cảm của Phương Minh Viễn cao đến mức đáng kinh ngạc, nhưng bề ngoài hai người vẫn là quan hệ bạn bè bình thường mới quen biết không lâu. Anh có vẻ cũng không phải là người chủ động, lúc này đột nhiên tìm đến cửa, thật sự khiến Tuế Tuế rất bất ngờ.
Phương Minh Viễn nghe vậy, hơi do dự, không lập tức trả lời.
Thực ra sau khi cửa mở, xác định cô an toàn, anh liền biết lần này mình đến cửa hơi có phần bốc đồng. Nhưng nếu cho anh một cơ hội nữa, anh vẫn sẽ chọn làm như vậy, bởi vì anh không muốn đánh cược, ngại ngùng vẫn tốt hơn so với việc lỡ như thật sự có chuyện xảy ra.
“Tôi hơi lo lắng.” Phương Minh Viễn nói.
Tuế Tuế nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc, không hiểu tại sao anh lại lo lắng cho cô.
Phương Minh Viễn giải thích: “Người mà cô gặp ở công viên hôm trước, thân phận của anh ta khá đặc biệt, là một người rất nguy hiểm. Hứa Văn Đào nói với tôi, có lẽ anh ta đã gặp cô ở đâu đó trước đây, hiểu lầm cô nên mới đột nhiên ra tay với cô lúc đó. Chúng tôi không chắc anh ta có nói chuyện này với ai khác không, điều này có nghĩa là, cô có khả năng gặp nguy hiểm. Hôm nay tôi định nói chuyện này với cô nhưng cô không ra ngoài, nhắn tin không trả lời, gọi điện không ai nghe máy, tôi lo cô xảy ra chuyện gì nên đến đây xác nhận.”
Lời này nửa thật nửa giả, lo lắng cho cô là thật, nhưng lý do là giả.
Vì trước đó đã trải qua việc tải lại nhiều lần nên Tuế Tuế biết thân phận của tên ở công viên kia không tầm thường. Nhưng nghe Phương Minh Viễn giải thích, cô vẫn cảm thấy rất bất ngờ.
“Tôi chuyển đến đây chưa được nửa tháng, số lần ra ngoài chỉ đếm trên đầu ngón tay, phạm vi hoạt động cũng rất cố định, tôi không nhớ đã gặp người này.” Tuế Tuế hơi nhíu mày.
Tuy ngoại hình của người nọ không có gì đặc biệt, nhưng vì tiếp xúc nhiều lần, cô có ấn tượng khá sâu sắc, nếu trước đó thật sự đã gặp thì không thể nào không nhớ ra.
“Có lẽ lúc gặp cô không chú ý.” Phương Minh Viễn nói xong, dừng lại một lát rồi tiếp tục: “Mạo muội hỏi một câu, Tuế Tuế, trước khi đến Ninh Vu, cô sống ở đâu?”
Tuế Tuế hơi cụp mắt xuống, hàng mi dài rợp bóng xuống dưới mi mắt. Trông cô có vẻ như đang xúc động, nhưng thực ra, cô chỉ đang nhớ lại chuyện của nguyên chủ và Thẩm Thừa An. Theo tính cách của Thẩm Thừa An, ngay cả sinh nhật của nguyên chủ muốn một tấm ảnh thân mật với anh ta cũng không được, bình thường chắc chắn càng lạnh lùng hơn. Điều này cũng có nghĩa là mối quan hệ giữa họrất ít người biết, thậm chí có thể nói ngoài hai người họ và người trợ lý kia ra thì không ai biết nữa cả.
Về lý thuyết, đoạn quá khứ đó sẽ không dễ bị lộ, nghĩa là cô có thể nói cho Phương Minh Viễn biết nguồn gốc của mình.
“Trước đó tôi ở thành phố Dư Trạch, vì một số chuyện nên chuyển đến đây.” Tuế Tuế nhỏ giọng nói.
Nghe giọng cô, Phương Minh Viễn chỉ cảm thấy hơi đau lòng, không nỡ hỏi tiếp, liền chuyển chủ đề: “Tuế Tuế, cô ăn cơm chưa?”
Trả lời anh là tiếng “ọc ọc” khe khẽ.
Tuế Tuế đỏ mặt: “Tôi định làm xong nốt chút việc rồi mới ra ngoài ăn...”
Bức tranh tham gia sự kiện “Áo vàng tơ ngọc” do game mobile “Bách Yêu Phổ” tổ chức, cô đã gần hoàn thành, chỉ còn bước tô màu cuối cùng là có thể đăng tải tham gia. Vậy nên từ sau khi ăn sáng xong, cô cứ ngồi mãi đến giờ, quên cả ăn trưa. Nếu không phải Phương Minh Viễn đến gõ cửa, có lẽ cô còn phải một lúc nữa mới ngẩng đầu lên khỏi máy tính.
Phương Minh Viễn thầm nghĩ, hóa ra là bận việc quên ăn cơm, như vậy không được. Nhưng anh không nói thẳng ra mà dùng giọng điệu ôn hòa, khéo léo khuyên cô: “Công việc tuy quan trọng nhưng cũng không thể quên ăn cơm, thường xuyên như vậy không tốt cho sức khỏe.”
Tuế Tuế ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
“Đi thôi, ăn cơm trước rồi về làm tiếp.” Phương Minh Viễn nói.
Tuế Tuế hơi do dự: “Giờ này đang là giờ cao điểm, các quán ăn bên ngoài chắc đông lắm, phải chờ khá lâu, hay đợi một lát rồi đi.”
Phương Minh Viễn sững người, anh đã quên mất điểm này, suy nghĩ một lúc, ánh mắt anh nhìn về phía nhà bếp, hỏi: “Nhà cô có gì, tôi nấu cho cô ăn nhé.”
“Hả?” Tuế Tuế có chút mơ màng, sau vài giây mới hiểu ra ý của Phương Minh Viễn là muốn làm đầu bếp tạm thời cho cô, vừa ngạc nhiên vừa có chút cảm động. Tuy nhiên, trong tủ lạnh nhà cô chỉ có hoa quả, nước ngọt các loại, còn gạo và rau thì chẳng có gì.
“Chẳng có gì cả...” Cô nhỏ giọng nói.