“Lão Phương, đừng nói vậy, cậu chỉ là đang ngồi xe lăn thôi, đợi hồi phục rồi lắp chân giả vào, sinh hoạt cũng chẳng khác gì người bình thường cả.” Vẻ mặt Hứa Văn Đào có chút buồn bã: “Nếu lúc đó không phải vì cứu chúng tôi, cậu cũng...”
Phương Minh Viễn cắt ngang: “Nào có nhiều cái nếu như như vậy, chuyện đã qua rồi, bây giờ tôi cũng ổn. Bên này không còn việc gì nữa, tôi đưa cô ấy về trước.”
Hứa Văn Đào gật đầu: “Tôi đưa hai người về.”
...
Tuế Tuế không về nhà ngay mà đến công viên Nam Xuyên. Cô nói với Phương Minh Viễn: “Thầy Phương, tôi... tôi muốn đến công viên một chuyến, tìm thêm lần nữa...”
Cô ra ngoài chính là vì món đồ quan trọng kia, sao có thể dễ dàng bỏ cuộc. Ban đầu, món đồ không hề bị mất, nhưng sau đó để diễn cho giống thật, cô đã tự tay vứt nó đi. Đó là thứ sau này sẽ còn dùng đến để kéo điểm thiện cảm của Thẩm Thừa An, dù thế nào cũng phải tìm lại, hơn nữa phải nhanh chóng tìm được kẻo bị người khác nhặt được thì phiền phức.
Gần đây cô đã tải lại quá nhiều lần, đã có chút chán nản, không muốn phải tải lại vì chuyện nhỏ nhặt này nữa.
Phương Minh Viễn không khuyên can, nhưng nghĩ đến việc cô đi một mình không an toàn, lại vừa gặp chuyện nên đồng ý đi tìm cùng cô.
Hứa Văn Đào đưa hai người đến cổng công viên rồi lái xe đi, trước khi đi còn nháy mắt với Phương Minh Viễn, nhỏ giọng nói: “Lão Phương, tôi không làm kỳ đà cản mũi nữa, cố lên!”
Phương Minh Viễn trợn trắng mắt: “Cút nhanh đi!”
Gần mười hai giờ đêm, trong công viên vắng tanh. Tuế Tuế đẩy xe lăn cho Phương Minh Viễn, men theo đường vòng quanh hồ nhân tạo đi về phía hạ lưu.
Lúc này Phương Minh Viễn mới hỏi cô đánh rơi thứ gì.
“Một mặt dây chuyền, màu bạc, to bằng đồng xu.”
Sau khi Tuế Tuế chỉ đại khái khu vực, Phương Minh Viễn cùng cô chia nhau mỗi người một bên, dùng đèn pin điện thoại soi kỹ hai bên đường vòng.
Phương Minh Viễn chọn đúng bên Tuế Tuế đã vứt đồ khiến cô hơi bối rối, nhưng lại không tìm được lý do để đổi bên, đành đứng nhìn.
Không lâu sau, Phương Minh Viễn chú ý thấy một vật màu bạc lấp ló giữa đám cỏ. Anh cúi người xuống, vạch cỏ ra, liền thấy một chiếc mặt dây chuyền bằng bạc nằm đó. Trông khá tinh xảo nhưng chắc không đáng giá bao nhiêu, vậy mà Tuế Tuế lại coi trọng nó đến thế... Mặt dây chuyền được thiết kế dạng rỗng, có vẻ như có thể mở ra được.
Phương Minh Viễn do dự vài giây, cuối cùng không cưỡng lại được sự tò mò, thử mở mặt dây chuyền ra.
Một bức ảnh hiện ra trước mắt, là hai bàn tay đan vào nhau.
Không phải ảnh chụp chung thân mật như anh tưởng tượng khiến anh thầm thở phào, nhưng ngay sau đó, tim anh lại thắt lại.
Bởi vì anh nhận ra bàn tay con gái trong ảnh, ngón giữa có một nốt ruồi nhỏ, giống hệt nốt ruồi trên tay Tuế Tuế. Còn bàn tay kia trong ảnh, rõ ràng là tay đàn ông.
Tuế Tuế vẫn luôn liếc mắt để ý đến tình hình bên Phương Minh Viễn. Thấy anh từng chút tới gần khu vực đó, cô hơi căng thẳng. Lại thấy anh bỗng nhiên dừng lại, cúi người vươn tay về phía bãi cỏ, tim cô như ngừng đập.
Đừng nhìn đừng nhìn... Tuế Tuếthầm cầu nguyện trong lòng, nhưng ông trời chẳng nghe thấy. Từ hướng của cô có thể thấy rõ Phương Minh Viễn cầm chiếc mặt dây chuyền, do dự hai giây mới mở ra.
Tuế Tuế thoáng chốc do dự, có nên tải lại hay không, nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị dập tắt.
Trong mặt dây chuyền chỉ là một tấm ảnh mười ngón tay đan vào nhau, so với chuyện quá khứ của cỗ thân thể này cùng nhiệm vụ “Chân đạp năm thuyền không lật” mà nói, chẳng đáng là gì cả.
Với sự nhạy bén của Phương Minh Viễn, Tuế Tuế không cho rằng những chuyện đã qua có thể giấu được, hơn nữa cô cũng không định giấu. Để có thể quay trở về thì cặn bã một chút cũng không sao cả, nhưng cũng không thể quá cặn bã…Có câu nói gọi là nước ấm nấu ếch, thay vì để Phương Minh Viễn tự phát hiện ra vào một ngày nào đó trong tương lai, không bằng chủ động tiết lộ cho anh một chút.
Đương nhiên, nghĩ thì hay, còn sự việc sẽ phát triển thế nào thì chưa biết.
Tuế Tuế lặng lẽ mở giao diện hệ thống, xem thông tin của Phương Minh Viễn. Ánh mắt, biểu cảm, lời ngon tiếng ngọt đều có thể giả tạo, chỉ có độ thiện cảm là chân thật nhất!
Tên: Phương Minh Viễn
Độ thiện cảm hiện tại: 76
Tuế Tuế: “!!!”
Cô nhớ rõ, độ thiện cảm của Phương Minh Viễn lúc ra khỏi cửa chỉ có 50 điểm, vốn dĩ xếp thứ nhất, nhưng sau khi cô thể hiện tình cảm với Thẩm Thừa An trong buổi livestream của Hề Liễu, độ thiện cảm của Thẩm Thừa An tăng vọt 33 điểm, Phương Minh Viễn tạm thời xuống thứ hai.
Lúc này mới qua bao lâu, chưa đến hai tiếng đồng hồ, độ thiện cảm của Phương Minh Viễn đã tăng vọt 26 điểm, trở lại vị trí dẫn đầu.
Độ thiện cảm tăng nhanh như vậy, Tuế Tuế suýt nữa đã muốn tỏ tình với Phương Minh Viễn, lại vừa nghĩ, nếu những mục tiêu khác cũng dễ dàng như anh thì cô hoàn thành nhiệm vụ quay trở về nhà chỉ là chuyện trong tầm tay.
...
Phương Minh Viễn nhìn chằm chằm vào bức ảnh, chỉ cảm thấy bàn tay người đàn ông kia thật chướng mắt, khiến anh thấy ngực hơi khó chịu.
Anh không phủ nhận, từ lần đầu gặp mặt, anh đã có thiện cảm với Tuế Tuế. Một cô gái xinh đẹp, thông minh, tốt bụng, bình tĩnh và dũng cảm như vậy, ai mà không thích chứ?
Nhưng giờ phút này xem ra, anh đối với cô dường như không chỉ là thiện cảm đơn thuần.
Vậy là thích sao?
Nhưng từ lần đầu gặp mặt đến giờ cũng mới chỉ một ngày.
Đây là... tình yêu sét đánh?
Phương Minh Viễn năm nay ba mươi tuổi, đã là một người đàn ông trưởng thành chứ không phải cậu thiếu niên mười ba tuổi bồng bột. Chuyện lẽ ra nên xảy ra ở thời học sinh, muộn nhiều năm như vậy mới đến, nhất thời khiến anh có chút bối rối.
“Thầy Phương, bên đó anh có phát hiện gì không?” Giọng nói dịu dàng của cô gái vang lên từ phía xa.