Những lời này, nếu là người bình thường nghe được có lẽ sẽ cảm thấy Tuế Tuế suy nghĩ quá nhiều. Nhưng Phương Minh Viễn thì khác, chưa kể đến giả thiết trước đó, cộng thêm những điểm nghi vấn quá nhiều, anh khó có thể bỏ qua.
“Cô Dư, nếu cô gặp phải vấn đề gì thì có thể nói với tôi, tôi không dám hứa chắc cái gì nhưng ít nhất cũng tốt hơn là cô tự gánh vác.”
Tuế Tuế không chút do dự lắc đầu phủ định: “Không có gì cả, chỉ là tôi không có cảm giác an toàn, thỉnh thoảng sẽ suy xét đến trường hợp xấu nhất. Con gái chúng tôi vốn là nhóm người yếu thế, huống chi tôi lại xinh đẹp như vậy, lại sống một mình, nhất định phải chú ý an toàn hơn chứ!”
Phương Minh Viễn: “...”
Câu này rất có lý, có lý đến nỗi anh nhất thời không biết phải phản bác thế nào.
Ngược lại Tuế Tuế không nhịn được, hơi đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi thầy Phương, tôi nhất thời nhanh mồm nhanh miệng…”
Ánh mắt Phương Minh Viễn hiện lên ý cười, giọng nói vẫn rất nghiêm túc: “Không sao, cô nói cũng đúng mà. Hơn nữa theo tôi thấy, cô không chỉ thiếu cảm giác an toàn mà còn thiếu cảnh giác nữa, cô chưa hiểu rõ về tôi mà lại đêm hôm khuya khoắt một thân một mình đến nhà tôi như vậy.”
Sau khi anh nói xong, không đợi cô phản bác, lại nhanh chóng bổ sung một câu: “Đương nhiên, tôi cảm ơn cô đã tin tưởng tôi như vậy.”
Tuế Tuế phồng má nhìn anh: “Anh thì khác mà, anh làm việc ở đồn cảnh sát, tính ra thì anh là người mà tôi tin tưởng nhất trên thế giới này ngoài bản thân tôi ra.”
Bỏ qua tiền đề nghề nghiệp này, câu này nghe giống như tỏ tình vậy.
Cô gái trẻ dường như không nhận ra lời nói của mình có gì đặc biệt, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, mái tóc dài đen mượt xõa xuống, làn da trắng mịn, đôi mắt xinh đẹp toát ra sự tin tưởng hoàn toàn, không hề có chút phòng bị nào.
Ngay trong khoảnh khắc này, Phương Minh Viễn không nhịn được, hơi có chút rung động.
Chỉ thấy cô gái chắp hai tay trước ngực, bộ dạng cầu xin, giọng nói mềm mại nài nỉ: “Thầy Phương, xin anh dạy tôi được không~”
Phương Minh Viễn nghe thấy giọng nói của mình: “Được.”
…
Lại là bản lưu số 5.
“Thầy Phương, giả sử bây giờ trước mặt tôi có một người rất hung ác, một lời không hợp… không đúng, căn bản là loại người chó má không nói hai lời đã nổi điên gϊếŧ người ấy. Anh ta phản ứng rất nhanh, thân thủ rất tốt. Mà trong tay tôi có bình xịt hơi cay và dùi cui điện, làm thế nào mới có thể hạ gục anh ta nhanh nhất?”
Phương Minh Viễn: “...”
Anh thật sự không hiểu tại sao câu hỏi của cô gái trẻ trước mắt mình lại nhảy vọt đến như vậy. Một giây trước đó còn nghiêm túc thảo luận với anh về một vụ án giả định, đột nhiên lại chuyển sang đề tài tự vệ phản kích rồi?
Nhưng dù sao đi nữa, điều có thể khẳng định chính là nhất định cô đã gặp phải chuyện gì đó, một mình không thể giải quyết, mà đại khái cũng không có ai có thể tâm sự, nếu không thì sẽ không đến mức đêm hôm khuya khoắt đến tìm anh thế này.
“Cô Dư, nếu cô gặp phải vấn đề gì, có thể…”
Câu này Tuế Tuế đã nghe rất nhiều lần rồi, đương nhiên kỹ năng ngắt lời cũng rất thành thục.
“Không có gì đâu thầy Phương, anh đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ là nhất thời nóng đầu, đột nhiên nghĩ đến chuyện này, sau đó dần dần bổ sung chi tiết thôi. Bây giờ chỉ muốn cho ý tưởng này một kết thúc hoàn chỉnh…” Cô nói rất trôi chảy, không hề bị ngắt quãng, tựa như đã nói rất nhiều lần rồi, quen thuộc đến mức trở thành tự nhiên, không cần phải suy nghĩ.
…Được rồi, sự thật cũng đúng là như vậy.
Cô vừa nói vừa dịch lại gần Phương Minh Viễn, nhìn anh bằng đôi mắt xinh đẹp tràn đầy hy vọng, rất thành thục làm nũng: “Thầy Phương, xin anh dạy tôi một chút được không~”
Phương Minh Viễn: “...”
Dù không biết mối quan hệ của hai người tốt đến mức nào, nhưng ngoài dự kiến, anh không hề cảm thấy khó chịu.
Vì vậy anh nói với cô: “Được.”
…
Không nhớ đây đã là lần thứ mấy quay lại bản lưu số 5 rồi.
“Thầy Phương, nhờ anh giúp một chút.” Tuế Tuế vừa nói vừa lấy điện thoại, một tay cầm bật lửa trên bàn trà, đứng dậy đi đến bên cạnh Phương Minh Viễn.
“Đây là dùi cui điện, đây là bình xịt hơi cay.” Cô lần lượt lắc tay cầm điện thoại và tay cầm bật lửa: “Anh là kẻ xấu có thân thủ rất tốt đồng thời có ý định gϊếŧ tôi mãnh liệt, nhưng tôi có lợi thế là biết trước tương lai, có thể ra tay trước…”
Cô nhanh chóng và thành thục nêu ra giả thiết, rồi bắt đầu nói mục đích: “Tôi dựa theo thực tế để luyện tập, đến khi thực hành lại thất bại một lần nữa, lần này vấn đề nằm ở đây… Nhờ anh giúp tôi cải thiện một chút.”
Phương Minh Viễn: “...”
Ngay từ đầu, phản ứng đầu tiên của anh là có phải đầu óc của Dư Tuế Tuế có vấn đề rồi không? Nhưng dần dần, anh bắt đầu nghi ngờ liệu có phải mình mới là người có vấn đề không? Bởi vì hành động và phản ứng của cô quá kỳ lạ, giống như là được anh cầm tay chỉ dạy từng chút một, hoàn toàn chính là phong cách của anh.
Nhưng giữa anh và Dư Tuế Tuế đến nay số lần gặp nhau cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay!
Vì tò mò, anh muốn tìm hiểu xem cảm giác quen thuộc này đến từ đâu, vì vậy phối hợp với Dư Tuế Tuế trong trò chơi nhập vai này.
…
Tuế Tuế tìm đúng vị trí, dùng bình xịt hơi cay để làm suy yếu trạng thái của “kẻ xấu” ở mức độ lớn nhất, sau đó dùng dùi cui điện, trực tiếp tước đoạt khả năng hành động của “kẻ xấu”.
Phương Minh Viễn thật sự không ngờ cô lại có thể xảo trá như vậy, nhất thời không phòng bị, bị cô hạ gục.
“Cô thắng rồi.” Anh nói với Tuế Tuế, ánh mắt nhìn về phía cô vẫn còn vẻ nghi hoặc, vì anh không thể hiểu được cảm giác quen thuộc đó đến từ đâu.