Không biết có phải do lo lắng hay không, Tuế Tuế cảm thấy sau khi cô hỏi xong, ánh mắt Phương Minh Viễn nhìn về phía cô không hiểu sao lại mang đến cho người ta một loại áp lực.
May mà cuối cùng anh vẫn gật đầu: “Được.”
Nói xong, anh xoay xe lăn vào phòng làm việc, lấy giấy bút ra đưa cho Tuế Tuế.
…
Cô gái trẻ mặc bộ đồ rộng rãi thoải mái, mái tóc dài đen mượt xõa tung. Để không che khuất tầm nhìn, cô vén một lọn tóc ra sau tai, để lộ đường nét khuôn mặt hoàn hảo, làn da đẹp không ngờ, nhìn gần như vậy mà không thấy lỗ chân lông.
Ngón tay cô trắng nõn thon dài, móng tay cắt tỉa gọn gàng, hồng hào khỏe mạnh.
Phương Minh Viễn biết nhìn chằm chằm một cô gái như vậy rất bất lịch sự, nhưng anh không kiềm chế được, không muốn rời mắt.
Anh cũng không biết lúc này mình đang cảm thấy thế nào.
Thời gian bỗng trở nên vô cùng dài, như thể đã trải qua cả một thế kỷ.
“Được rồi.” Giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe của cô gái vang lên, kéo suy nghĩ đang bay xa của Phương Minh Viễn trở lại thực tại.
“Làm phiền thầy Phương giúp tôi xem thử.” Cô nói.
Phương Minh Viễn đưa tay nhận lấy giấy, chỉ liếc nhìn một cái, ánh mắt anh lập tức dừng lại.
…
Chỉ trong khoảnh khắc nhìn thấy phản ứng của Phương Minh Viễn, Tuế Tuế đã biết hung thủ mà cô nhìn thấy không hề đơn giản, thậm chí không chỉ đơn giản là tội phạm bị truy nã.
Cô không khỏi hồi hộp, liền mở giao diện hệ thống, chọn đến mục【Hồ sơ】 chọn bảnlưu số 5, sẵn sàng tải lại bất cứ lúc nào. Đây là bản lưu cô ghi lại trước khi nhờ Phương Minh Viễn giúp nhận diện người, phòng khi có vấn đề, có thể quay lại lựa chọn lại mà không cần phải đối mặt với tình huống khó giải thích, hoặc là tải lại bản lưu số 4 rồi quay lại nhà.
Cách trước quá lúng túng, cách sau quá phiền phức
Gần nửa phút sau, ánh mắt Phương Minh Viễn mới rời khỏi bức vẽ, nhìn Tuế Tuế: “Cô Dư, cô có thể nói cho tôi biết cô đã gặp người đàn ông này khi nào và ở đâu không?”
Đây là lần đầu tiên Tuế Tuế cảm nhận được áp lực mạnh mẽ từ Phương Minh Viễn. Trong lúc nhất thời, cô chỉ cảm thấy khó thở, vài giây sau mới khó khăn mở miệng nói: “Thầy Phương, anh hỏi vậy có phải người đàn ông này là tội phạm bị truy nã không? Nếu đúng vậy, anh có thể cho tôi biết anh ta đã làm gì không?”
Sau khi nói xong, cô dừng lại một chút rồi bổ sung thêm một câu: “Điều này rất, rất quan trọng với tôi!”
“Thật xin lỗi cô Dư, tôi không thể tiết lộ thân phận người này được, nhưng có thể nói với cô rằng người này là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm. Cô có thể vẽ được bức tranh này chứng tỏ cô đã gặp anh ta, phiền cô nói cho tôi biết thời gian và địa điểm, điều này rất quan trọng với cảnh sát!”
Tuế Tuế nhìn Phương Minh Viễn. Trước khi tải lại game, anh đã cho cô biết rất nhiều thông tin về vụ án mạng, còn đi cùng cô xung quanh hiện trường vụ án. Lần này, anh lại kiên nhẫn nghe cô kể về một vụ án “giả”, đồng thời nghiêm túc tiến hành phân tích, giải đáp cẩn thận.
Dù Phương Minh Viễn không biết chuyện xảy ra trước đó nhưng trong lòng Tuế Tuế hiểu rất rõ, anh đã giúp cô rất nhiều.
Mà bây giờ, đây là lần đầu tiên anh mở miệng nhờ cô giúp đỡ.
Tuế Tuế không có lý do gì để từ chối cả.
“Cô Dư…” Phương Minh Viễn lại lên tiếng.
Tuế Tuế ngắt lời anh: “Khoảng nửa tiếng trước, người đàn ông này xuất hiện ở khu vực hạ lưu hồ nhân tạo công viên Nam Xuyên, đó là một khu vực nhỏ hoang vắng bên cạnh đường quanh hồ, nối với nhau bằng một chiếc cầu đá.”
Nghe xong, Phương Minh Viễn không quan tâm tại sao một cô gái lại đến nơi vắng vẻ như vậy vào buổi tối, anh lấy điện thoại định gọi cho cục cảnh sát thành phố.
Nhưng bị ngăn lại.
Bàn tay trắng nõn mềm mại của cô gái đặt lên màn hình điện thoại của anh.
Phương Minh Viễn sửng sốt: “Cô Dư?”
“Thật xin lỗi thầy Phương.” Giọng Tuế Tuế tràn đầy áy náy.
Cô không thể nào để bản ghi này tiếp tục được nữa, bởi vì ở đây không còn cô bé mà cô muốn cứu. Cho nên nói cho Phương Minh Viễn biết thông tin này cũng vô dụng.
“Nhưng tôi có thể đảm bảo với anh, tôi nhất định sẽ giao người này cho anh.” Cô nói.
“Chỉ là trước đó, tôi cần sự giúp đỡ của anh, hãy nói cho tôi biết làm thế nào để bắt được anh ta là được.”
Phương Minh Viễn hiểu ý cô, lập tức trợn mắt, nắm chặt tay cô, sức lực anh rất mạnh giống như muốn bóp nát xương cô: “Dư Tuế Tuế, đừng làm bậy, đó không phải người mà cô có thể động vào!”
Tuế Tuế mỉm cười, cố gắng giữ cho giọng mình nhẹ nhàng một chút: “Thầy Phương đừng lo, tôi là bất khả chiến bại!”
File số 5 [23:06:16]
Tải lại.
“Cô…”
Thế giới bỗng chốc tĩnh lặng.
…
Tuế Tuế mang theo lương tâm bất an quay lại bản lưu số 5, tức là trước khi nhờ Phương Minh Viễn xác nhận người đó kia. Chỉ khác với lúc nãy chưa đến mười lăm phút nhưng lại hoàn toàn là hai trạng thái khác nhau.
Cũng bởi vậy, ánh mắt nhìn về phía Phương Minh Viễn khó tránh khỏi có phần phức tạp.
“Cô Dư, sao vậy?” Phương Minh Viễn rất nhạy bén, lập tức nhận ra sự thay đổi của cô.
Tuế Tuế rũ mắt xuống, lắc đầu nói: “Không sao.”
Phương Minh Viễn là người rất lịch sự, thấy cô không muốn nói, anh cũng không hỏi.
Nhất thời có chút ngượng ngùng.
Cũng may Tuế Tuế sắp xếp lại suy nghĩ rất nhanh, cô ngẩng đầu lên nhìn Phương Minh Viễn: “Thầy Phương, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh.”
Anh ra hiệu cho cô nói tiếp.
“Với tình trạng hiện tại của tôi, nếu như gặp phải một nhân vật rất nguy hiểm, kiểu người mà theo như lời anh nói là tôi hoàn toàn không thể động vào ấy, tốt nhất là phải tránh càng xa càng tốt nhưng tôi lại không thể tránh được. Trong trường hợp đó, có loại vũ khí tự vệ nào có thể đảm bảo hạ gục anh ta ngay lập tức không? Hơn nữa loại vũ khí đó còn phải là loại mà tôi có thể mang theo hợp pháp và hợp lý nữa?”