Tuy nhiên, dù Sở Kiêu luôn thay đổi người bên cạnh, điều đó không bao giờ kéo dài lâu. Lời khuyên từ người lớn trong nhà khiến A Thụy phải kiềm chế: chỉ cần đợi đến lúc kết hôn, Sở Kiêu sẽ thu mình lại. Nhưng lòng ghen tuông và cảm giác bất an vẫn khiến cậu ta khó chịu.
Khi lần đầu nhìn thấy Thẩm Nhược, A Thụy đã khá bất ngờ. Tuy cậu không gây ấn tượng mạnh ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng càng nhìn lâu, cậu càng để lại dấu ấn riêng biệt. Đặc biệt là đôi mắt trong trẻo ấy, cùng với phong cách giản dị, thanh thoát. A Thụy bắt đầu hiểu vì sao Sở Kiêu lại có hứng thú với cậu.
Nhưng Thẩm Nhược lại hoàn toàn khác biệt so với những người từng ở bên Sở Kiêu. Cậu không hề có chút kiêu ngạo hay khoa trương nào khi được tiếp xúc với một gia đình quý tộc.
"Không vui à?"
Giọng nói trầm ấm của Sở Kiêu vang lên, kèm theo hành động dịu dàng, anh vươn tay chỉnh lại mái tóc của Thẩm Nhược. Cử chỉ ấy không chỉ nhẹ nhàng mà còn đầy quan tâm.
Khoảnh khắc ấy khiến A Thụy sững sờ. Đôi mắt xanh biếc của cậu ta mở to nhìn cảnh tượng trước mặt, như không tin vào những gì mình vừa chứng kiến.
Sở Kiêu – người trước giờ luôn giữ khoảng cách lạnh lùng với mọi á nhân – giờ lại dành sự dịu dàng này cho Thẩm Nhược?
Cậu ta tự an ủi mình rằng đây chỉ là trò chơi của Sở Kiêu, giống như những lần trước. Chơi đùa một thời gian, rồi Sở Kiêu sẽ nhanh chóng buông tay.
Nhưng lần này, sự tức giận dâng trào khiến A Thụy không thể kìm nén. Từ trước đến nay, dù Sở Kiêu thay người bên cạnh liên tục, anh chưa bao giờ công khai đối tốt với một á nhân trước mặt cậu ta. Thậm chí, ngay cả nhìn cậu ta, Sở Kiêu cũng tỏ vẻ thờ ơ.
"Sở Kiêu!"
A Thụy đột ngột cất giọng gọi to, âm thanh tràn ngập sự phẫn nộ. Những người hầu phía sau cậu ta đều cúi đầu, không dám lên tiếng.
Thẩm Nhược, lúc này đang tận hưởng hơi ấm từ bàn tay của Sở Kiêu đặt trên đầu mình, cảm giác ấm áp xua tan mọi cảm xúc tiêu cực trước đó. Cậu hiểu rõ, việc cậu có tham dự buổi tiệc tốt nghiệp hay không chỉ phụ thuộc vào lời của Sở Kiêu. Dù anh bảo cậu không cần đi, cậu cũng sẽ không phật ý, bởi đó là buổi tiệc của anh.
Cậu tin rằng, chỉ cần là lời của Sở Kiêu, mọi thứ đều trở nên đúng đắn.
Ngước đôi mắt lạnh lùng nhìn A Thụy, sự kiên nhẫn của Sở Kiêu với cậu ta đã cạn kiệt từ lâu. Anh chăm chú quan sát, ánh mắt lạnh như băng.
Thấy cuối cùng Sở Kiêu cũng nhìn mình, cơn giận trong lòng A Thụy tạm lắng xuống đôi chút. Tuy nhiên, tiếng quát vừa rồi của cậu ta đã phá vỡ hoàn toàn phong thái lịch sự thường ngày. Những lời chất vấn gay gắt dâng trào trong cổ họng, nhưng khi nhận ra cả Sở Kiêu lẫn Thẩm Nhược đều đang nhìn mình, cậu ta cắn răng nuốt lại.
A Thụy biết rõ, mặc dù quản gia và những người hầu không nhìn trực tiếp về phía cậu ta, nhưng chắc chắn tất cả đều nghe thấy cuộc đối thoại này. Nếu cậu ta tiếp tục bộc phát, chẳng khác nào trở thành một người đàn bà ghen tuông, đứng giữa phim truyền hình, lớn tiếng chất vấn chồng mình về chuyện nɠɵạı ŧìиɧ. Nghĩ đến hình ảnh đáng thương và buồn cười đó, ngay cả bản thân A Thụy cũng cảm thấy châm biếm.
Cậu ta hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cơn giận. Sau vài giây, A Thụy lấy lại vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng ai có mặt tại đây cũng đều hiểu rõ, cậu ta chỉ đang cố gắng nén giận mà thôi.
"Sở Kiêu, tại sao anh không đến tìm em làm bạn nhảy cho buổi tiệc tốt nghiệp của anh? Em đã chờ đợi anh suốt bao lâu nay."
A Thụy hơi ngẩng cằm, giọng nói cố gắng giữ vẻ nhẹ nhàng. Cậu ta không nhìn Thẩm Nhược, ánh mắt chỉ dừng lại trên khuôn mặt của Sở Kiêu, như thể chuyện này hiển nhiên thuộc về mình.
Giọng điệu tự nhiên của A Thụy khiến Sở Kiêu hơi nhướn mày. Anh biết A Thụy đã được nuông chiều từ nhỏ và thích mình từ lâu. Nhưng điều anh không ngờ là A Thụy lại ngang nhiên nói ra điều này, như thể anh đã mặc định là của cậu ta.
Dẫu hai gia đình từng có ý định liên hôn, nhưng điều đó không có nghĩa là Sở Kiêu đồng ý. Cả hai bên đều chưa từng công khai đề cập đến, vậy mà A Thụy lại hành xử như thể mọi thứ đã được định sẵn.
Sở Kiêu từng không để tâm đến hành động kiểm soát của A Thụy, bởi anh không muốn chấp nhặt với một á nhân không hiểu chuyện. Nhưng hôm nay, cậu ta đã dám động đến Thẩm Nhược.
Suy nghĩ này khiến vẻ mặt Sở Kiêu trở nên lạnh lẽo. Anh không còn kiềm chế nữa.
"Bạn đời của tôi là ai, không đến lượt cậu quyết định."
Giọng nói trầm thấp, mang theo sự lạnh lùng mà Thẩm Nhược chưa từng nghe thấy trước đây. Sở Kiêu hoàn toàn không nể mặt A Thụy, thậm chí còn dùng từ "bạn đời" thay vì "bạn nhảy".
Thẩm Nhược không nghĩ ngợi nhiều, bởi Sở Kiêu luôn dùng từ "bạn đời" khi mời cậu dự tiệc. Cậu chỉ đơn giản hiểu đó là cách nói khác cho "bạn nhảy". Nhưng A Thụy thì không. Cậu ta lập tức hiểu rõ ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Sở Kiêu.
"Sở Kiêu!"
Sau một khoảnh khắc ngỡ ngàng ngắn ngủi, A Thụy hoàn toàn mất kiểm soát. Giọng cậu ta trở nên cao vυ't, gần như hét lên.
Đối với một thiếu gia luôn được cưng chiều từ bé, việc bị mắng mỏ trước mặt mọi người là điều chưa từng xảy ra. Sự nhục nhã này khiến cậu ta không thể chịu đựng nổi, cậu ta bắt đầu tuôn ra những lời không suy nghĩ.
"Anh trước đây chơi bời bên ngoài thế nào, tôi không quan tâm. Nhưng bây giờ anh lại chọn một á nhân quê mùa như thế này. Sở Kiêu, anh thật sự rất giỏi đấy! Anh chơi vui không? Có cần tôi kể cho cậu ta nghe về những trò phong lưu của anh không?"
Những lời nói của A Thụy, dù mang đầy sự cay nghiệt, cũng chẳng thể giấu được cơn ghen tuông cuồng loạn trong lòng cậu ta. Trong mắt A Thụy, Thẩm Nhược khác xa những người đẹp từng xuất hiện bên Sở Kiêu. Cậu không phải kiểu dáng vẻ lộng lẫy, nhưng chính sự thanh thuần, nhã nhặn lại khiến cậu ta cảm thấy nguy hiểm.