Cá Mặn Mới Là Lão Đại

Chương 12: Thanh niên tri thức

Yến Trường An nghe vậy đi tới bên cạnh đại đội trưởng nói: “Đại đội trưởng, không thì để tôi thử xem.”

Lâm Quốc Đống nhìn gương mặt còn mang theo nét non nớt của Yến Trường An, ngữ khí mang theo nghi ngờ hỏi: “Cậu biết sửa?”

“Ba tôi là chủ nhiệm phân xưởng máy móc, tôi từ nhỏ mưa dầm thấm đất, cũng học được một ít, sửa máy kéo hẳn là không thành vấn đề.” Máy kéo cậu mặc dù chưa từng sửa, nhưng cậu ở thế giới tinh tế từng là chế tạo sư cơ giáp đứng đầu, sử cơ giáp không thành vấn đề, huống chi chỉ là máy kéo.

Yến Trường An tự cho rằng lời mình nói vô cùng khiêm tốn, nhưng Trịnh Chấn Học nhìn cậu không vừa mắt lại cảm thấy cậu chỉ là đang khoác lác: “Yến Trường An cậu đừng có mà khoác lác, nếu như sửa máy kéo càng thêm hỏng, cậu đền nổi không? Đại đội trưởng, tôi thấy vẫn là đi lên trấn mời nhân viên kỹ thật sử máy móc nông nghiệp đến sửa thì hơn.”

Yến Trường An không tranh luận với Trịnh Chấn Học, chỉ nhìn Lâm Quốc Đống nói: “Đại đội trưởng ngài quyết định.” Sửa hay không sửa đối với cậu mà nói không có ảnh hưởng gì, chỉ là Lâm Quốc Đống và thôn dân đều không tồi, cậu không nhẫn tâm nhìn bọn họ sốt ruột, nên mới đứng ra, nếu như bọn họ không tin cậu, cậu cũng sẽ không tự mình chuốc lấy phiền phức.

Lâm Quốc Đống nhìn biểu tình trấn định trên mặt Lâm Quốc Đống, không biết tại sao lại cảm nhận được một cổ tự tin cường đại của cậu, nghĩ tới biểu hiện làm việc lúc sáng của Yến Trường An, ông cảm thấy Yến Trưởng An chắc chắn không phải là người ba hoa chích chòe, huống hồ nên như đi lên trấn, cả đi cả về, một ngày không sai biệt lắm cũng trôi qua, ông biết, kỹ thuật viên sửa máy móc công nghiệp cũng chỉ là như vậy, không có bản lĩnh lại còn vô cùng kiêu ngạo, mỗi lần mời bọn họ làm việc thì giống như mời tổ tông về, ông cũng không muốn đi xem sắc mặt người khác, hơn nữa cho dù mời tới cũng không nhất định là sửa được.

Cuối cùng Lâm Quốc Đống cắn răng nói: “Được, Yến tri thức cậu đến thử xem, sửa không được cũng không sao.”

Lâm Quốc Đống vừa dứt lời, đã nhìn thấy một người phụ nữ tầm hơn 40 tuổi nhảy ra nói: “Lâm Quốc Đống, máy kéo này không phải là của một mình anh, anh để cho một tên tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh đến sửa sửa hỏng thì một mình anh đền?”

Vương Quế Hoa đứng bên cạnh Lâm Quốc Đống chán ghét nhìn bà ta: “Vương Mai Hoa, cô cả ngày không tìm chuyện không phải là không sống nổi đúng không, máy kéo hỏng không sửa, làm lỡ thu hoạch vụ vè cô chịu trách nhiệm?”

Yến Trường An nhìn bà ta một cái, thì là là Vương Mai Hoa mẹ của Tống Xuân Lệ, diện mạo có vài phần tương tự thím Quế Hoa, nhưng bất đồng với thím Quế Hoa thẳng thắng hào phóng, Vương Mai Hoa giữ mày lại lộ ra vài phần khắc nghiệt.

Lâm Quốc Đống đến nhìn cũng không nhìn Vương Mai Hoa, nói với thôn dân: “Mọi người nếu như tin tưởng vào mắt nhìn của Lâm Quốc Đống ôi, máy kéo này để cho Yến tri thức sửa, nếu như mọi người không tin vào mắt nhìn của tôi, vậy máy kéo này hôm nay không sửa nữa, đợi nhân viên kỹ thuật sửa máy nông nghiệp đến rồi nói sau.”

Lâm Quốc Đống ở đại đội vô cùng có uy tín, năm đó cũng chính vào lúc thu hoạch, những đại đội trưởng đại đội khác đều báo giả sản lượng lương thực, ông lại chống đỡ áp lực báo sự thật lên trên, bảo vệ lương thực, cho nên thời điểm nạn đói 3 năm hoành hành, đại đội Tiền Tiến không chế một người nào.

“Chúng tôi tin tưởng ánh mắt của đại đội trưởng.”

“Đại đội trưởng làm chủ là được rồi, chúng tôi không có ý kiến.”

“Sửa hỏng cũng sẽ không oán giận đại đội trưởng.”

Có nhiều thôn dân đồng ý như vậy, Vương Mai Hoa chỉ có thể im miệng

Yến Trường An nhìn những thôn dân chất phác đáng yêu, cong khóe miệng, tự tin nói: “Mọi người yên tâm.” Nói xong cậu xách hộp dụng cụ bắt đầu tháo máy kéo, bởi vì có Lâm Quốc Đống và thôn dân ủng hộ, cậu hiếm khi mà nghiêm túc lên.

Động tác của cậu rất nhanh, đợi mọi người phản ứng lại cậu đã tháo máy kéo thành những linh kiện nhỏ, mọi người nhìn thấy cũng phải hãi hùng khϊếp vía, đây thật sự là đang sử, mà không phải là tháo dỡ!

Yến Trường An xác thật là đang tháo dỡ máy kéo, máy kéo là loại máy móc cổ xưa cậu nào có biết nó có cấu tạo thế nào, cho nên cậu dứt khoát tháo dỡ hoàn toàn máy kéo.

“Yến Trường An cậu có được không vậy, tôi chưa từng nhìn thấy ai sửa máy móc như vậy cả.” Trịnh Chấn Học vui sướиɠ khi người gặp họa nói.

Yến Trường An ngước mắt lên nhìn hắn ta một cái, lạnh nhạt nói: “Anh bây giờ đã nhìn thấy rồi.”

Nói xong, đã cầm từng linh kiện nhanh chóng lắp ráp lại, tốc độ cậu lắp ráp lại còn nhanh hơn tốc độ tháo dỡ, mọi người chỉ nhìn thấy từng cái linh kiện như bay trong tay cậu, cậu dường như hoàn toàn không cần suy nghĩ xem linh kiện này nên lắp ở vị trí nào.

Yến Trường An có thể không hề chần chừ như vậy, là phải quy công cho tinh thần lực của cậu mang lại và năng lực nhìn rồi sẽ không quên, còn cả sự nhạy bén về linh kiện khi cậu còn làm chế tạo sư cơ giáo đứng đầu.

Mọi người kinh ngạc cảm thán nhìn động tác thuần thục nhẹ nhàng nhanh lẹ của cậu, không hiểu ra, đến cả Trịnh Chấn Học cũng bị chiêu thức này của cậu trấn trụ.

Rất nhanh một cái máy kéo hoàn chỉnh lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.

Yến Trường An: “Sửa xong rồi, đồng chí Lâm Ái Đảnh, anh khởi động lại xem.”

Lâm Ái Đảnh hoảng hốt nhìn Yến Trường An, còn chưa phản ứng lại, vẫn là Lâm Quốc Đống đá anh ta một cước, quát: “Còn ngây ra đó làm gì, còn không mau đi khởi động máy kéo.”

Lâm Ái Đảng bị lão cha nhà mình quát một tiếng như vậy, cuối cùng cũng có phản ứng, vội vàng ngồi lên máy kéo khởi động, âm thanh ‘đốc đốc đốc’ vang lên, trên mặt lộ ra vui vẻ, hưng phấn nói: “Được rồi, thật sự là sửa được rồi!”

“Woa! Chỉ mới một lúc như vậy đã sửa được rồi, thật sự là không thể tin nổi!”

“Vừa nãy nhìn thấy Yến tri thức tháo dỡ máy kéo, tôi còn thật sự chảy mồ hôi lạnh thay cho cậu ấy, chỉ sợ cậu ấy không lắp lại được.”

“Còn không phải sao, có điều bà có chú ý đến không, Yến tri thúc vừa nãy lúc lắp ráp lại đến nghĩ cũng không cần nghĩ đã lắp ráp hoàn chỉnh lại, đây không phải chỉ là có bản lĩnh bình thường.”

Lâm Quốc Đống tán thưởng vỗ vỗ vai Yến Trường An: “Tiểu tử cậu giỏi lắm!”

Yến Trường An cố làm ra vẻ ngại ngùng cười cười: “Cũng là đại đội trưởng có mắt nhìn, cháu mới có cơ hội biểu hiện.”

Lâm Quốc Đống cười ha hả: “Tiểu tử cậu đây là đang khen tôi hay là tự khen bản than mình?”

Có điều chỉ đơn giản vài câu, Lâm Quốc Đống đã thân cận với Yến Trường An hơn nhiều, trong lòng không khỏi cảm thán, khó trách lúc ăn cơm trưa vợ ông lại khen Yến Trường An vô cùng hăng say, có bản lĩnh lại biết nói chuyện, ai mà không thích.

Lâm Quốc Đống vỗ tay, ý bảo mọi người yên tĩnh, tiếp tục nói: “Yến tri thức dựa vào bản lĩnh sửa được máy kéo, chúng ta cũng không thể để người ta làm không công, tôi kiến nghị hôm nay sẽ cho Yến tri thức điểm làm công gấp hai lần, mọi người có ý kiến gì không?”

“Không có ý kiến!”

“Không có ý kiến!”

“Chuyện này vốn dĩ là Yến tri thức nên có được!”

“Lúc ăn cơm trưa, vợ tôi còn khen Yến tri thức sáng nay làm việc vừa nhanh vừa tốt, bây giờ còn biết sửa máy, Yến tri thức thật sự là có bản lĩnh.”

“Yến tri thức làm tốt lắm!”

Một loạt thao tác này của Yến Trường An vô cùng ưu tú, Trịnh Chấn Học và Vương Hoa Mai bị vả mặt đến phát đau, không dám lên tiếng nữa, trốn trong đám đông hạ thấp sự tồn tại của mình.

Yến Trường An dùng một buổi sáng để bắt được hảo cảm của phụ nữ trong thôn, bây giờ lại dùng kỹ thật sử máy bắt được hảo cảm của hán tử trong thôn, chỉ mới một ngày, Yến Trường An đã dung nhập vào cuộc sống của đại đội Tiền Tiến.

Cố Thịnh nhìn Yến Trường An bị mọi người vây xung quanh, nghe thấy mọi người khen ngợi cậu, trong mắt tràn ngập tự hào.

Hắn không khỏi nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp Yến Trường An, trong một đám người u ám người này như đang tỏa sáng, thu hút tầm mắt của hắn, làm cho hắn không thể dời mắt nổi, hiện giờ Yến Trường An từng chút từng chút phóng thích ánh sáng của mình, Cố Thịnh biết, một thôn quê nho nhỏ này không vây khốn được Yến Trường An, rồi cũng có một ngày, không chỉ có hắn, người trên toàn thế giới này đều sẽ phát hiện ra ‘vật’ phát ra ánh sáng này.