“Chúng ta chia tay đi.” Sau khi uống thuốc xong Chi Tuế ngẩng đầu nhìn Yến Tri Hành, đôi mắt cô đỏ hoe, lúc vừa cúi đầu uống thuốc nước mắt cô không thể kìm lại mà trào ra khỏi khóe mắt.
Nói xong câu này, Chi Tuế có chút sững sờ, trong nháy mắt cô cảm thấy bản thân như bị tách rời khỏi thế giới, nhưng dường như lại có một thế giới hoàn toàn khác, một thế giới tươi đẹp hơn đang vẫy gọi cô.
Có lẽ cô thực sự không nên cố chấp thêm nữa.
Cô cũng không biết vì sao mình lại thốt ra lời chia tay như vậy. Rõ ràng chỉ cần chịu đựng thêm chút nữa là được, cô đâu phải không biết tính cách của anh.
Nhưng sự nhục mạ, thái độ dửng dưng và vẻ cao ngạo của Yến Tri Hành khiến Chi Tuế đau lòng, như thể cô chẳng xứng đáng nhận được bất cứ điều gì. Sự tận tâm hết lòng của cô chỉ đổi lấy sự chế nhạo lạnh lùng từ người khác.
Chi Tuế không thể chịu đựng nổi nữa. Khi Yến Tri Hành quên ngày kỷ niệm một năm, cô có thể tự nói với bản thân, anh chỉ vì quá bận chứ không phải không quan tâm cô; khi anh lạnh nhạt xa cách, cô có thể tự nhủ rằng đó là vì bản tính anh như vậy, đối với ai cũng thế, không phải cố ý nhằm vào cô; khi anh lúc nóng lúc lạnh, cô có thể dối lòng rằng đó là vì anh không biết cách xử lý chuyện tình cảm, không phải vì anh không quan tâm cô.
Cô có thể tiếp tục tự lừa dối bản thân, che mắt không nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, bịt tai không nghe những lời tổn thương từ anh, nhưng lần này, cô không thể lừa mình nữa. Rõ ràng vừa mới đây họ còn ôm nhau thân mật, ngay giây phút tiếp theo, anh đã ra sức nhục mạ cô. Làm sao cô có thể tiếp tục chịu đựng được đây?
Vừa mới nhen nhóm được chút hy vọng, lại bị chính người mình yêu thương tự tay đập tan, Chi Tuế làm sao có thể chấp nhận được.
Cô nhìn chằm chằm vào Yến Tri Hành, đôi mắt hạnh bởi vì ngấn lệ mà trở nên trong sáng hơn, ánh mắt dần trở nên kiên định.
Chi Tuế siết chặt ga giường, gắng sức chống người dậy bằng đôi tay run rẩy. Cô không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Yến Tri Hành, cố gắng che giấu nỗi đau trong lòng.
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, yếu ớt nhưng đối với Yến Tri Hành, mấy từ ngắn ngủi đó lại như tiếng sấm giữa trời quang, khiến anh đứng sững tại chỗ.
Yến Tri Hành nhất thời không hiểu được ý của Chi Tuế, đôi mắt phượng thoáng qua vẻ ngỡ ngàng.
Anh không phải chưa từng nghĩ đến phản ứng của Chi Tuế, nhưng chỉ nghĩ cô sẽ khóc một chút, sau đó ngoan ngoãn uống thuốc, chẳng cần anh phải dỗ dành. Đến tối, khi anh trở về, cô sẽ lại như cũ mà thôi.
Mọi chuyện quả thực diễn ra đúng như anh dự đoán, Chi Tuế ngoan ngoãn uống thuốc. Thế nhưng, trước khi Yến Tri Hành kịp đắc ý, Chi Tuế đã thốt ra lời chia tay, làm anh trở tay không kịp.
Sau khi hiểu rõ ý tứ trong lời nói của cô, ngọn lửa giận dữ trong lòng Yến Tri Hành bùng lên khó có thể kiềm chế.
Được, được, thật sự rất giỏi!
Chỉ mới thế này đã không chịu được, có thể thấy những lời yêu thương mà cô nói tối qua chỉ là giả dối.
Cố Chi Tuế, cô quả nhiên không đáng tin.
Đến giờ vẫn chưa nhìn rõ vị trí của mình, chia tay ư? Cố Chi Tuế, cô cũng dám nói ra điều đó. Trên đời này chỉ có tôi không cần người khác, tôi từ chối người khác, chưa từng có ai dám không cần tôi!
Hôm nay, Chi Tuế thực sự đã chạm vào điều cấm kỵ lớn nhất của Yến Tri Hành. Cả đời anh ghét nhất là bị người khác bỏ rơi.
Hiện tại Yến Tri Hành không còn nhớ rằng chính anh là người làm tổn thương Chi Tuế trước mới khiến cô phải buông ra những lời tuyệt tình.
Trong mắt anh giờ đây, chỉ có một điều, chính Chi Tuế đã sai, là cô phản bội anh.
Yến Tri Hành cười lạnh, ánh mắt tối tăm như vực sâu không đáy. Anh cúi người xuống, tay trái nắm lấy cằm Chi Tuế, nhìn thấy sự kiên định trong mắt Chi Tuế lửa giận càng bùng lên dữ dội.
“Đừng chạm vào tôi.” Giọng Chi Tuế lạnh lùng vang lên.
Yến Tri Hành dường như chẳng nghe thấy gì, anh thong thả đưa tay phải lên, nhẹ nhàng vén gọn lọn tóc lòa xòa bên má Chi Tuế, cài nó ra sau tai cô.
"Muốn đi? Được, bây giờ mặc quần áo vào rồi cút đi." Yến Tri Hành buông Chi Tuế ra, chậm rãi thở ra luồng khí nghẹn trong lòng, cố gắng đè nén ngọn lửa giận dữ, giả vờ như không quan tâm, nói với giọng điệu hờ hững, cứ như việc Chi Tuế rời đi chẳng hề khiến anh bận tâm chút nào.
Giọng nói không lớn, không giống người đang nổi cơn thịnh nộ, nhưng nếu lắng nghe kỹ, có thể cảm nhận được sự nguy hiểm tiềm tàng trong từng chữ. Như một con rắn độc đang thè lưỡi, chờ khoảnh khắc thích hợp để siết chặt con mồi, kết liễu bằng một đòn chí mạng.
Nói xong, Yến Tri Hành xoay người, đầu không ngoái lại, rời đi thẳng thừng.
Chi Tuế nhìn theo bóng lưng anh, ánh mắt dõi theo cho đến khi cánh cửa phòng bị đóng sầm lại, hoàn toàn ngăn cách tầm nhìn của cô. Trong mắt Chi Tuế lóe lên chút tự giễu. Chính cô còn mong đợi anh níu giữ mình, thật nực cười. Với tính cách kiêu ngạo của anh, sao có thể hạ mình giữ cô lại chứ?
Chi Tuế mặc lại quần áo, bước xuống lầu.
Dưới lầu không có bóng dáng của Yến Tri Hành, chỉ có một người phụ nữ trung niên.
"Cố tiểu thư, trước khi rời đi Yến tiên sinh dặn tôi chuyển lời với cô, sau khi thu dọn xong, mời cô lập tức rời khỏi biệt thự Hồ Sơn." Người phụ nữ trung niên nói với giọng điệu kính cẩn. Mặc dù lời nói mang ý đuổi người, nhưng không hề có chút khinh miệt nào đối với Chi Tuế.
Chi Tuế nhận ra giọng nói này, đây chính là người đã mang thuốc lên phòng cho cô lúc trước.
Ánh mắt Chi Tuế thoáng qua chút khó xử, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản: "Tôi hiểu rồi, sẽ đi ngay."
Người phụ nữ trung niên nhìn dáng vẻ không buồn không vui của Chi Tuế trong lòng không khỏi kinh ngạc. Giống quá, thật sự là rất giống. Vị Cố tiểu thư này và Cố Thanh Từ vô tâm vô phế kia thật giống nhau.
Thật đáng tiếc, không giữ được trái tim của Yến tiên sinh.
Bà từng nghĩ rằng cô gái được Yến tiên sinh đưa đến biệt thự Hồ Sơn, chắc hẳn phải là người đặc biệt. Không ngờ lại bị đuổi đi một cách mất mặt thế này.
Nhưng cô gái này tính tình thật tốt, không làm ầm ĩ hay dây dưa, tránh cho sự việc trở thành trò cười.
Nghĩ đến tính cách của Yến Tri Hành, người phụ nữ trung niên thở dài.
"Cố tiểu thư, ngoài trời gió lớn, e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ có mưa, cô đi đường cẩn thận một chút." Yến Tri Hành không để ai đưa ô cho Chi Tuế, người phụ nữ trung niên trong lòng không nỡ, nhưng cũng không dám trái lệnh, chỉ đành nhắc nhở cô.
Chi Tuế biết mọi chuyện không liên quan đến bà ấy, không hề trách cứ còn cảm kích nói: "Cảm ơn bà."
Nói xong, Chi Tuế xoay người rời đi.
Người phụ nữ trung niên nhìn theo bóng lưng mảnh mai của Chi Tuế, nhớ lại lời dặn dò của Yến tiên sinh vào sáng nay cùng dáng vẻ giận dữ khi rời đi, trong lòng không khỏi cảm thấy chuyện này e là không kết thúc đơn giản như vậy, có chút dự cảm chẳng lành.
Chỉ mong vị Cố tiểu thư này không giống vị Cố tiểu thư kia, khiến tiên sinh đau lòng thêm một lần nữa.
Con đường trên núi này ngay cả khi trợ lý Lâm lái chiếc xe tốt nhất với tốc độ nhanh nhất cũng phải mất hơn hai mươi phút mới xuống được núi. Chi Tuế chỉ là một cô gái yếu đuối, lại còn mang giày cao gót, không biết đến khi nào mới có thể xuống tới nơi.
Chưa kể từ chân núi đến nhà trọ của Chi Tuế vẫn còn một đoạn đường rất xa.
Khu vực này hiếm người qua lại, nếu có xe cộ đi ngang, Chi Tuế một thân một mình lại sở hữu nhan sắc nổi bật, cũng không dám tùy tiện lên xe của ai.
Yến Tri Hành thật sự nhẫn tâm.
Chi Tuế mang giày cao gót, đi được một đoạn ngắn, cổ chân đã bị cọ xát đến đau nhói.
【Đại nhân, sao ngài lại nói chia tay chứ? Yến Tri Hành không quan tâm ngài nữa, ngài định về nhà thế nào đây?】Bát Lượng lo lắng không thôi. Khi đại nhân vừa nói chia tay, dáng vẻ của Yến Tri Hành như muốn ăn tươi nuốt sống đại nhân, khiến Bát Lượng không khỏi sợ hãi run rẩy, cho rằng đại nhân không qua khỏi, chỉ cảm thấy tiên lộ vô vọng.
May mắn thay, cuối cùng Yến Tri Hành không ra tay, nhưng Bát Lượng vẫn còn kinh sợ chưa yên.
Chi Tuế giải thích: "Trong tình huống vừa rồi ta chỉ có thể làm vậy. Tuy rằng cần từng bước tiến hành, nhưng không thể hạ thấp bản thân mãi. Yến Tri Hành sỉ nhục ta như thế, nếu ta không phản ứng gì, thật sự là quá nhục nhã. Hắn chỉ là nhất thời giận dữ, nhưng đối với ta, việc chủ động đề nghị chia tay, từ bị động chuyển thành chủ động, là một bước đi tốt. Sau này ngươi sẽ hiểu."
Chi Tuế thở dài, lại nói tiếp: "Hơn nữa, theo tính cách của nguyên chủ cô ấy cũng không thể chịu đựng được sự sỉ nhục này. Dù trước đây nguyên chủ đã cảm nhận được Yến Tri Hành không để tâm đến mình, nhưng chưa hắn chưa từng thẳng thừng xé toạc tấm màn che như lần này."
Nguyên chủ đúng là nhát gan nhưng không phải không có lòng tự trọng. Bị làm nhục, mất mặt như thế, làm sao có thể không cảm thấy gì?
"Còn nữa, ai nói Yến Tri Hành không quan tâm đến ta nữa? Ta..."
Chi Tuế còn chưa nói hết, một tiếng nổ lớn vang lên cắt ngang lời cô.
Ầm!