Thấy hắn nhìn mình với vẻ nghi hoặc, Quý Tiêu đưa tay tháo miếng dán che cổ xuống.
Lộ ra hình xăm một đôi cánh trên cổ, cậu nhún vai, nói: “Đến giờ phút này, cũng chỉ có thể thừa nhận. Tôi vốn không phải Omega, chỉ giả làm để có được cơ hội làm việc lần này. Miếng dán này chỉ để che hình xăm thôi. Máy chắn tin tức tố của Alpha hiện vẫn trong túi quần tôi. Có cần tôi lấy ra cho xem không?”
Lần này, kẻ đeo mặt nạ linh cẩu có vẻ do dự.
Kẻ đeo mặt nạ voi bật cười, thấy đồng bọn cũng gặp rắc rối giống mình, tâm trạng bực bội ban nãy bỗng khá hơn nhiều: “Ha, tao đã nói rồi, mấy Omega cao như vậy không có nhiều đâu. Hóa ra mẹ nó lại là một Alpha. Này, mày không phải ghét nhất chuyện dây dưa với Alpha sao? Giờ còn muốn nuốt nổi không?”
Kẻ đeo mặt nạ linh cẩu đỏ mặt vì xấu hổ, hung hăng liếc nhìn đồng bọn, khiến hắn phải ngậm miệng không nói gì nữa.
Quý Tiêu nhân cơ hội khuyên nhủ: “Nếu các người chỉ muốn trả thù cho bõ tức, ép tôi uống rượu này, chi bằng đánh tôi một trận cho nhanh.”
Kẻ đeo mặt nạ linh cẩu nhìn Quý Tiêu từ đầu đến chân, ánh mắt dừng lại ở đôi môi mỏng và dáng người mảnh mai nhưng quyến rũ. Hắn vẫn không cam lòng, cười nói: “Nếu mày nói mày là Alpha, vậy thì uống ly rượu này đi.”
Quý Tiêu biết không thể thoát được, nhưng cậu cố tình liếc qua đám người phía sau kẻ đeo mặt nạ linh cẩu, rồi chậm rãi đưa tay cầm ly rượu.
Ánh mắt của kẻ đeo mặt nạ linh cẩu dán chặt vào từng cử động của cậu, như sợ bỏ lỡ bất kỳ dấu hiệu nào.
Bàn tay thon dài của Quý Tiêu đã đẫm mồ hôi lạnh, nhưng cậu gắng sức giữ chặt chiếc ly để không bị trượt. Nhẹ nhàng như không, cậu đưa ly rượu lên môi, ngửa đầu uống cạn.
“Các người thấy chưa? Tôi đã nói rồi. Lão tử chính là Alpha thuần khiết!”
Quý Tiêu lật ngược chiếc ly, giơ lên trước mặt bọn chúng, sau đó bước đi vài bước tự tin, đầy thách thức.
Kẻ đeo mặt nạ linh cẩu trông rõ ràng không vui, còn kẻ đeo mặt nạ voi và đám vệ sĩ thì bật cười thầm.
Khi bọn chúng tạm thời mất cảnh giác, Quý Tiêu bất ngờ cầm chiếc ly gần nhất ném mạnh vào đầu kẻ đeo mặt nạ voi. Đồng thời, cậu tung một cú đá cực mạnh vào tên vệ sĩ trông yếu nhất, rồi nhanh chóng lao ra khỏi đó.
Hành động của cậu khiến tất cả đều sững sờ. Không ai ngờ Quý Tiêu lại dám làm liều như vậy, mà còn phản ứng nhanh và mạnh mẽ đến thế.
Kẻ đeo mặt nạ voi ôm đầu đầy máu, kêu lên thảm thiết. Đám vệ sĩ xung quanh vội vàng chạy tới kiểm tra vết thương.
Kẻ đeo mặt nạ linh cẩu giận dữ gào lên: “Còn đứng đó làm gì? Mau đuổi theo hắn!”
Quý Tiêu dồn toàn lực chạy tới boong tàu.
Cậu thở dốc dữ dội, không chỉ vì chạy nhanh mà còn vì dược tính trong rượu bắt đầu phát huy.
Omega tin tức tố trên người cậu sắp bị lộ. Khi đó, cậu sẽ không còn chỗ trốn.
Đứng trước lan can tàu, Quý Tiêu ngước nhìn màn đêm đen đặc, những con sóng cuồn cuộn dưới gió, rồi cắn răng: “Nước biển lạnh giá có thể giúp mình tỉnh táo, hòa tan tin tức tố và che giấu mùi hương. Đây là cách duy nhất.”
Quý Tiêu ánh mắt đầy quyết tâm bò lên rào chắn, đang định nhảy xuống thì một giọng nói quen thuộc gọi cậu lại: “Quý Tiêu!”
Quý Tiêu quay đầu nhìn lại, liền thấy Ngu Dật Hàm bước nhanh đến.
“Quý Tiêu, cậu đang làm gì?”
Quý Tiêu không có thời gian giải thích với hắn. Sự xuất hiện của Ngu Dật Hàm lúc này chỉ khiến tình cảnh của cậu thêm rắc rối. Cậu không muốn bị bại lộ, càng không muốn rơi vào tình trạng động dục trước mặt kẻ thù Alpha không đội trời chung.
Cậu chỉ đành hét lớn: “Tránh ra, đừng động vào tôi!”
Sau đó, không chần chừ, cậu lật qua rào chắn và nhảy xuống.
Hiện tại mới là đầu tháng tư, nước biển ban đêm lạnh thấu xương.
Khi Quý Tiêu chạm vào mặt nước, cậu như rơi vào hầm băng, cả người giật mạnh một cái.
Dòng nước đen lạnh lẽo bao trùm lấy Quý Tiêu, nhanh chóng vượt qua đỉnh đầu cậu.
Cậu nín thở dưới nước, chịu đựng cơn lạnh buốt thấu xương, cố gắng khua tay chân để nổi lên, làm bản thân tỉnh táo.
Cậu tự nhủ phải sống sót qua đêm nay, tìm một nơi trú ẩn, chờ đến khi thuyền cập bờ. Khi đó, bọn người kia sẽ không tìm thấy cậu.
Kiên trì! Bà ngoại và Tiểu Phong vẫn đang chờ cậu trở về!
Quý Tiêu không ngừng động viên bản thân, vừa run rẩy cố hết sức ngẩng đầu nhìn lên. Ánh sáng từ du thuyền trông ấm áp, nhưng qua làn nước đen tối, lại trở nên xa xôi không thể chạm tới.