Hai chân Vạn Hộ Hầu càng run rẩy kịch liệt hơn, ông ta muốn duy trì phong độ mà Hầu gia nên có trước mặt Ninh Cố Châu, nhưng lại nhớ tới danh tiếng hung bạo của Ninh Cố Châu: Theo lời đồn trong kinh thành, Ninh Cố Châu luôn là muốn gϊếŧ ai thì gϊếŧ, không cần có bất cứ lý do gì cả.
Nhát kiếm này chắc chắn không chỉ là để hù dọa xuông!
Ông ta không dám nói một lời, đôi chân run rẩy nhanh chóng rời khỏi vương phủ.
Lâm Như Phong đi đến chỗ Ninh Cố Châu nói: "Chậc chậc! Một kiếm đã chặt đứt mão quan của nhạc phụ đại nhân. Vương gia hẳn là người đầu tiên từ trước đến nay!"
Giọng nói của Ninh Cố Châu lạnh lùng: “Ông ta thì là thứ nhạc phụ nào chứ.”
Vạn Hộ Hầu phủ mỗi năm một sa sút không thể tránh khỏi do sự kém cỏi của Vạn Hộ Hầu.
Trong mắt Ninh Cố Châu, Vạn Hộ Hầu không chỉ tệ hại mà còn bất tài.
Trước đây khi chưa có quan hệ gì, hắn cũng không để ý tới Vạn Hộ Hầu, hiện tại dù bọn họ đã có quan hệ nhưng Đường Diệu Tâm không nhận Vạn Hộ Hầu, đương nhiên hắn cũng sẽ không nhận.
Lâm Như Phong hiểu lầm ý tứ của hắn: "Đúng vậy, vương gia không coi Đường Diệu Tâm là thê tử, ông ta tất nhiên cũng không phải là nhạc phụ đại nhân."
Ninh Cố Châu hơi nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng không giải thích.
Lâm Như Phong nói thêm: "Vương gia để vương phi giải độc cho, đã là cho cô ấy thể diện lắm rồi. Cô ấy chắc chắn sẽ tận tâm tận lực giải độc cho vương gia."
Ninh Cố Châu hỏi hắn: “Việc trước đây bảo ngươi đi làm, thế nào rồi?”
Lâm Như Phong thu hồi vẻ trêu chọc: “Việc đốt kho lương đã được tiết lộ cho nhị hoàng tử. Với tính tình của hắn, đoán chừng mấy ngày này nhị hoàng tử sẽ tới gây phiền toái cho thái tử.”
Ninh Cố Châu gật đầu: "Rất tốt, cộng thêm chuyện của binh bộ thị lang, có thể coi như là quà đáp lễ thái tử."
Lâm Như Phong nở nụ cười: "Quà đáp lễ này có lẽ sẽ khiến thái tử sứt đầu mẻ trán."
Ninh Cố Châu mắt phượng lạnh lùng: “Là hắn tự tìm đến.”
Vạn Hộ Hầu khi trở lại Hầu phủ thì hai chân vẫn còn run rẩy, Lý thị đang đứng canh ở cửa, nghe thấy tiếng ông ta trở về liền đi tới hỏi: "Thuốc giải đâu rồi?"
Vạn Hộ Hầu nhìn thấy Lý thị thì cuối cùng đã tìm lại được chút uy nghiêm của nam tử, liền tát Lý thị một cái: "Thứ tiện nhân!"
Sau khi bị đánh, Lý thị mới phát hiện da đầu Vạn Hồ Hầu lộ ra ngoài, tóc rối bù, bà ôm mặt hỏi: “Hầu gia, có chuyện gì vậy? Sao ông lại đánh tôi?”
Vạn Hộ Hầu lại tát bà thêm một cái: “Bà còn có mặt mũi hỏi!”
"Cho dù Diệu Tâm có mệnh thiên sát cô tinh nhưng bà là mẫu thân của nó, không thể không quan tâm!"
“Nếu những năm này bà đối xử tốt với nó thì chuyện như thế này đã không xảy ra!”
Lý thị vô cùng ủy khuất: “Năm đó rõ ràng là Hầu gia đã nói với tôi, không được để sát khí của Đường Diệu Tâm ảnh hưởng đến Hầu phủ, không được đi gặp nó mà!”
Vạn Hộ Hầu: "..."
Ông ta hình như đã nói như vậy, nhưng lúc này ông ta tuyệt đối không thể thừa nhận.
Ông ta đen mặt nói: “Tôi chưa bao giờ nói thế! Là một người mẫu thân, sao bà có thể đối xử với con của mình như vậy?”
"Bà có biết không? Chỉ vì bà đối xử không tốt với Diệu Tâm nên hôm nay nó còn hỏi tôi có phải phụ thân ruột của nó hay không!"
Lý thị vẻ mặt cứng đờ, Đường Diệu Tâm hỏi như thế có phải là đã biết được gì rồi không?
Vạn Hộ Hầu chỉ biết tức giận, không thèm nhìn vẻ mặt của Lý thị, tức muốn hộc máu nói: “Tôi chưa từng thấy người mẫu thân nào như bà!”
Nói xong, ông ta xoay người bỏ đi, Lý thị khóc lóc nói: “Chuyện này cũng không thể trách một mình tôi được!”
"Hầu gia, không nhắc Đường Diệu Tâm nữa, Giang Tiên hôm nay đã đau đến ngất đi mấy lần, ông đã lấy được thuốc giải chưa?"
Vạn Hộ Hầu sắc mặt càng khó coi: "Đường Diệu Tâm nói, độc của Giang Tiên không cần lo, qua bảy ngày bảy đêm sẽ tự khắc hết đau!"
Lý thị nghe vậy thì rất đau lòng: "Nó quá ác độc rồi, tự nhiên lại bắt Giang Tiên phải chịu tội như vậy!"
"Không được, ta phải đi tìm nó, bảo nó giải độc Giang Tiên!"
Vạn Hộ Hầu không ngăn cản bà: “Chỉ sợ bà đến cổng vương phủ cũng không vào được!”
Trong lòng Lý thị chợt lạnh đi khi nghĩ tới ánh mắt Đường Diệu Tâm nhìn bà ngày hôm qua khi nàng rời đi, về phần Ninh Cố Châu, bà căn bản không dám chọc tức hắn.
Vạn Hộ Hầu mắng: “Đều là tại thứ tiện nhân ngươi quá thiên vị, đã sinh nó ra lại không thèm quan tâm đến nó!”
Lý thị cảm thấy ấm ức nhưng không dám cãi lại, trong lòng mắng Đường Diệu Tâm không ra gì.
Đại nha hoàn đang chăm sóc Đường Giang Tiên chạy tới nói: "Phu nhân, không ổn rồi, đại tiểu thư lại ngất đi rồi!"
Lý thị vội vàng chạy về phòng Đường Giang Tiên, nhìn sắc mặt trắng bệch, mặt mũi bầm tím sưng tấy của Đường Giang Tiên thì đau lòng khóc lóc thảm thiết nhưng cũng không thể làm gì được.
Bà chỉ muốn lấy lại mười vạn lượng bạc mà thôi, sao Đường Diệu tâm lại có thể tàn nhẫn đến như vậy?
Bà ngồi trước giường Đường Giang Tiên, gân cổ lên mắng: "Đường Diệu Tâm, ngươi là kẻ gϊếŧ người! đến cả tỷ tỷ ruột mà cũng dám hại! Ngươi đúng là vô nhân tính!"
Đường Diệu Tâm hoàn toàn không biết chuyện gì đang đã xảy ra ở Vạn Hộ Hầu phủ, dù có biết được thì nàng cũng không quan tâm.
Sau khi tỉnh lại, nàng uống thuốc, bôi thuốc lên vết thương, sau đó bắt đầu suy nghĩ nên làm thế nào để đối phó với Vạn Hộ Hầu phủ.
Nàng nhất định phải báo thù cho Kiều Nương!
Có một vấn đề mà nàng không hiểu, rõ ràng ngày đó nàng đã sắp xếp cho Kiều Nương rời đi nhưng tại sao Kiều Nương lại quay về thôn trang?
Muốn huỷ diệt Vạn Hộ Hầu phủ thì nhất định phải huỷ hoại danh tiếng và chỗ dựa thì bọn họ mới có thể hoàn toàn bị đánh bại.
Lý thị và Đường Giang Tiên là những người trọng thanh danh nhất, nếu trực tiếp gϊếŧ thì quá dễ dàng cho bọn họ rồi.
Bây giờ chỗ dựa duy nhất của Vạn Hộ Hầu phủ là thái tử.
Sau chuỗi sự việc này, Đường Diệu Tâm đã biết rõ mối quan hệ giữa Đường Giang Tiên và thái tử, dường như thái tử đã có lời hứa nào đó với Đường Giang Tiên.
Sau khi sắp xếp xong những việc này, nàng cảm thấy việc này hơi khó thực hiện và có thể sẽ mất rất nhiều thời gian.
Nàng đã thỏa thuận với Ninh Cố Châu rằng nàng sẽ ở lại vương phủ để giải độc cho hắn trong thời gian này.
Dù sao thì cũng rảnh rỗi, vậy thì cứ đem hai việc này làm cùng một lúc đi.
Nàng gõ nhẹ ngón tay lên đệm, trong đầu đã có sẵn ý tưởng sơ bộ.
Nàng ở trong phủ nghỉ ngơi thêm mấy ngày, bệnh tình cũng đã tốt hơn rất nhiều.
Trong khi nàng đang chuẩn bị những thứ cần thiết để giải độc cho Ninh Cố Châu, Mạc Ly vội vàng chạy tới nói: "Vương phi, độc của vương gia lại tái phát rồi!"
Đường Diệu Tâm cầm hòm thuốc của nàng rồi nói: "Mau đưa ta qua đó."
Trên đường đi, Đường Diệu Tâm hỏi thăm tình trạng của Ninh Cố Châu thì biết được tình hình hiện tại của hắn rất tệ.
Trước kia, hầu như vào đêm trăng tròn mỗi tháng, Ninh Cố Châu đều sẽ phát độc. Khi đó, hắn cơ bản là dựa vào nội lực của chính mình để trấn áp độc tố.
Mà việc sử dụng nội lực lâu dài để trấn áp độc tố đã khiến cơ thể hắn bị tổn thương nghiêm trọng.
Vào ngày thành thân của họ, có người đã cố tình dẫn độc tố trong cơ thể của Ninh Cố Châu.
Mặc dù lúc đó nàng đã tạm thời giúp hắn trấn áp độc tố, nhưng lại khiến chất độc đã đạt đến mức cân bằng nhất định trong cơ thể hắn hoàn toàn mất sự kiểm soát.
Hiện tại chỉ còn năm ngày nữa là đến ngày trăng tròn, vậy mà hắn lại phát độc trước.
Đường Diệu Tâm đưa tay đẩy cửa phòng Ninh Cố Châu, nhưng nàng còn chưa kịp đẩy cửa ra thì đã phát hiện phía trên có ổ khóa.
Mạc Ly giải thích: “Chất độc trong cơ thể vương gia gọi là thực tâm, mỗi lần chất độc phát tác thì vương gia sẽ cực kỳ cuồng bạo.”
"Vì vậy, mỗi lần vương gia phát độc thì đều yêu cầu bọn ta nhốt người ở trong phòng."
Mạc Ly vừa dứt lời, cánh cửa kiên cố đã bị đá văng ra.