Vương Phi Ta Không Bàn Võ Đức

Chương 39: Nụ Hôn Bất Ngờ


Ninh Cố Châu một thân huyền y đứng trước cửa, mái tóc đen tung bay trong gió, đôi mắt tối đen không nhìn rõ tiêu điểm.

Mạc Ly kinh hãi: "Xong rồi, vương gia mất khống chế rồi!"

Hắn vừa dứt lời, Ninh Cố Châu liền chạy đến trước mặt hắn, một quyền đánh Mạc Ly bay ra ngoài.

Đường Diệu Tâm biết rõ thực lực của Ninh Cố Châu, nếu lúc này hắn mất khống chế, chỉ sợ lực sát thương sẽ cao đến đáng sợ!

Ninh Cố Châu sau khi đánh Mạc Ly thì chạy về phía Đường Diệu Tâm, nàng kinh hãi, vội vàng giữ chặt ngân châm trong tay.

Nhưng Ninh Cố Châu còn chưa kịp lao tới thì đã bị đám thị vệ từ đâu xuất hiện chặn lại.

Một nhóm thị vệ cố gắng khắc chế Ninh Cố Châu, nhưng bọn họ thực sự không dám làm hắn bị thương.

Chỉ qua vài hiệp, toàn bộ thị vệ đều bị Ninh Cố Châu đánh gục, ai nấy đều nặng nề ngã xuống đất, nghe rất đau đớn.

Đường Diệu Tâm tặc lưỡi hai lần, cảm thấy bản thân rất may mắn.

Cái đêm mà nàng bắt hắn đi, nếu hắn có sức chiến đấu như vậy, có lẽ nàng sẽ bị hắn xé thành từng mảnh rồi!

Lại có thêm rất nhiều thị vệ lao tới, nhưng không ai có thể thoát khỏi bàn tay của Ninh Cố Châu trong ba hiệp.

Chỉ trong chớp mắt, thị vệ đã nằm ở khắp nơi trong sân.

Lâm Như Phong và Khổng đại phu cũng vội vã chạy tới.

Lâm Như Phong nhìn thấy cảnh này thì toát mồ hôi hột: "Khổng đại phu, mau cho vương gia dùng thuốc đi!"

Khổng đại phu cũng lo lắng: “Thuốc mà ta chuẩn bị trước đó đã không còn tác dụng nữa!”

"Vậy phải làm sao bây giờ!" Lâm Như Phong gấp tới nỗi hai mắt đã đỏ lên: "Nếu cứ tiếp tục như vậy, tính mạng của vương gia có thể sẽ gặp nguy hiểm!"

Sở dĩ bọn họ vội vàng đi tìm Quỷ Y là bởi vì độc tố trong cơ thể Ninh Cố Châu đã đạt đến điểm cực hạn.

Một khi Ninh Cố Châu hoàn toàn mất đi khống chế, độc tố sẽ bộc phát, nếu không bị trấn áp sẽ tổn thương kỳ kinh bát mạch, nguy hiểm đến tính mạng.

Hắn nhìn thấy Đường Diệu Tâm đứng ở bên cạnh, tựa hồ đang xem náo nhiệt: "Không phải là cô có thể áp chế được độc tính của vương gia sao? Còn không mau làm đi?"

Đường Diệu Tâm vốn định ra tay, nhưng nàng lại ghét giọng điệu ra lệnh của hắn, khoanh tay trước ngực nói: "Bộ dạng của vương gia trông đáng sợ quá!"

"Người ta chỉ là nữ tử yếu đuối, sợ quá đi!"

Lâm Như Phong: "..."

Tuy hắn biết bộ dạng lúc Ninh Cố Châu mất khống chế rất đáng sợ, nhưng trực giác lại nói cho hắn biết, Đường Diệu Tâm căn bản không hề sợ hãi chút nào!

Hắn hai mắt đỏ hoe nói: "Nếu như vương gia xảy ra chuyện gì, người đầu tiên chết sẽ là cô!"

Đường Diệu Tâm nghiêm túc sửa lại: "Không đúng, nếu như vương gia chết thì ta sẽ là nữ chủ nhân của vương phủ, mọi thứ trong vương phủ đều sẽ thuộc về ta!"

Lâm Như Phong: "..."

Hắn cảm thấy Ninh Cố Châu không nên tin lời nói nhảm nhí của Đường Diệu Tâm rằng cô ấy có khả năng giải độc, đã là lúc nào rồi mà cô ấy vẫn còn ở đây nói vớ vẩn!

Đường Diệu Tâm khẽ cười một tiếng: "Vừa nghĩ tới ta sắp trở thành chủ nhân duy nhất của vương phủ là đã thấy vui rồi!"

Nói xong, nàng đi về phía Ninh Cố Châu.

Lâm Như Phong tóm lấy nàng, nói: "Không phải là cô muốn hại vương gia đấy chứ?"

Đường Diệu Tâm còn chưa kịp trả lời thì Ninh Cố Châu đã chú ý tới bọn họ, giơ tay đánh về phía hai người.

Lâm Như Phong chỉ là một thư sinh yếu đuối, một chưởng từ lòng bàn tay của Ninh Cố Châu quét qua, khiến hắn gần như ngạt thở, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.

Đường Diệu Tâm: "..."

Nàng thực sự không ngờ Lâm Như Phong lại vô dụng như vậy!

Đòn của Ninh Cố Châu hướng về phía nàng đánh tới, nàng dùng một tốc độ cực nhanh ấn vào huyệt vị của hắn, nhưng nội lực cuồng bạo của hắn đã đánh bay ngón tay của nàng.

Đường Diệu Tâm kinh hãi, nội lực của hắn thâm hậu hơn nàng tưởng tượng, chuyện hôm nay cũng khó khăn hơn dự liệu của nàng.

Bàn tay của Ninh Cố Châu xuyên qua phòng ngự của nàng, đánh thẳng vào cổ họng nàng, nếu hắn thực sự bóp được cổ nàng, có lẽ nàng sẽ đi gặp Diêm Vương mất.

Đường Diệu Tâm khéo léo tránh được đòn chí mạng, tay cầm ngân châm đâm vào huyệt vị của hắn từ một nơi không ngờ tới, động tác của hắn dần chậm lại.

Đây chính là thời khắc mà nàng chờ đợi, nàng giơ tay lên, trong nháy mắt, hàng chục mũi ngân châm đồng thời rơi xuống người Ninh Cố Châu.

Cả người Ninh Cố Châu khựng lại, ngay sau đó hắn đổ xuống Đường Diệu Tâm.

Hắn vừa đổ tới, nàng liền vô thức đưa tay ra đỡ hắn, nhưng lại phát hiện đôi tay mình không còn chút sức lực nào.

Lúc này nàng mới nhận ra một chiêu kia đã dùng hết sức lực của nàng, nàng hét lên: "Này, này, này, đều đứng ngây ra đó làm gì, mau lại đây giúp đi!"

Tuy nhiên, tất cả thị vệ đều đã bị thương nặng, nằm trên mặt đất không thể đứng dậy được.

Cho nên Đường Diệu Tâm chỉ có thể trơ mắt nhìn Ninh Cố Châu ngã trên người mình.

Cũng thật trùng hợp ngay lúc hai người cùng ngã xuống đất, môi hắn tình cờ áp vào môi nàng.

Đường Diệu Tâm: "..."

Nàng dùng tay đẩy ra nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể đẩy hắn ra được!

Nàng rất muốn mắng người!

Tất cả thị vệ đều hóa đá, thậm chí có người mặt đã đỏ bừng, cổ vẫn có thể cử động nên tất cả đồng loạt quay đầu nhìn sang nơi khác.

Bầu không khí trở nên vô cùng khó xử.

Lâm Như Phong: "!!!!!!"

Cuối cùng, vẫn là Khổng đại phu tới đỡ Ninh Cố Châu dậy.

Khổng đại phu sắp xếp ổn thoả cho Ninh Cố Châu xong, ông ta vô cùng kính nể nhìn Đường Diệu Tâm: "Thuật châm cứu của vương phi thật sự rất xuất sắc! Nhiều ngân châm như vậy mà lại đồng thời có thể đâm vào đúng huyệt vị tương ứng."

Đường Diệu Tâm vừa rồi ở bên cạnh nhìn lâu như vậy, kỳ thật nàng cũng không phải chỉ là đứng xem kịch, mà là đang tính toán Ninh Cố Châu cần một lần phong ấn bao nhiêu huyệt vị, mới có thể trấn áp độc tính của hắn.

Nàng tính toán ra được ba mươi sáu huyệt vị.

Cho dù thuật châm cứu của nàng xuất sắc nhưng cũng rất khó có thể phong ấn nhiều huyệt vị của hắn cùng một lúc, nàng chỉ có một cơ hội mà thôi.

May mắn thay, tuy rằng một chiêu đó đã lấy hết sức lực của nàng nhưng kết quả lại rất tốt.

Lúc này nàng đã khôi phục được một ít sức lực, sau khi kiểm tra mạch của Ninh Cố Châu, nàng nói: "Loại độc này của vương gia nhất định phải mau chóng chữa trị."

“Bằng không, nếu như vương gia lại mất khống chế như vậy, vương phủ sẽ bị san thành bình địa.”

Khổng đại phu gật đầu: “Vương phi nói đúng, độc dược trong cơ thể vương gia không thể trì hoãn được nữa.”

Đường Diệu Tâm trước đây cũng không đặc biệt tích cực giải độc cho Ninh Cố Châu, nàng cho rằng còn thời gian tận một năm nên không cần quá vội.

Nhưng hôm nay khi kiểm tra mạch của Ninh Cố Châu, nàng phát hiện mạch của hắn đã thay đổi rất nhiều, đã rất nguy hiểm rồi.

Nàng quyết định châm cứu cho hắn sau khi hồi phục sức lực. Nhưng ngay sau khi nàng đưa ra quyết định này, trong cung liền truyền đến ý chỉ, mời Đường Diệu Tâm vào cung để học lễ nghi.

Đường Diệu Tâm vô thức muốn từ chối, nhưng đại cung nữ đến truyền chỉ lại mỉm cười nói: “Tần vương phi có vẻ đã hồi phục rất tốt.”

"Tháng sau hoàng thất có lễ mừng, hoàng hậu nương nương có chỉ, vương phi phải học lễ nghi trước ngày đó."

Lâm Như Phong chắp tay hướng về phía đại cung nữ: "Vương gia vừa đổ bệnh, cần vương phi ở bên cạnh chăm sóc, vẫn mong..."

“Vương gia có Lâm đại nhân chăm sóc là được rồi.” Đại cung nữ khẽ mỉm cười: “Dù sao trước khi Tần vương phi được gả vào phủ, đều là Lâm đại nhân chăm sóc vương gia mà.”

Lâm Như Phong cau mày: "Nhưng mà..."

Đại cung nữ ngắt lời hắn: “Lẽ nào Lâm đại nhân thân là tổng quản của vương phủ, lại không thể chăm sóc tốt được cho Tần Vương sao?”