"Báo thù?" Đường Diệu Tâm nghe xong lời này liền bừng tỉnh: "Đúng vậy, Kiều Nương không thể chết một cách vô nghĩa!"
"Nếu không phải Lý thị và Đường Giang Tiên muốn ta gả thay, bắt Kiều Nương uy hϊếp ta thì Kiều Nương đã không chết!"
Lông mày Ninh Cố Châu giật giật, chuyện này dường như cũng có liên quan tới hắn.
Đường Diệu Tâm ôm Kiều Nương đứng dậy, nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào người Lý thị.
Khuôn mặt nàng lúc này đầy máu, đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt sắc như dao nhìn thẳng vào Lý thị.
Lý thị sợ đến mức phát cáu: "Đường Diệu Tâm, ngươi phải hiểu rõ ta mới là mẫu thân thân sinh của ngươi!"
Đường Diệu Tâm cười lạnh một tiếng, dùng ngữ khí lạnh như băng nói: "Các người bức chết Kiều Nương, ta muốn toàn bộ Vạn Hộ Hầu phủ phải bồi táng!"
Vạn Hộ Hầu tức giận quát: “Ngươi là thứ khốn nạn không phân biệt được thân sơ!”
"Quả phụ này chỉ là chết do việc ngoài ý muốn, lẽ nào ngươi phải vì một người ngoài mà tới làm khó dễ với người thân?"
Đường Diệu Tâm nhìn Vạn Hộ Hầu: "Người thân? Hầu gia, từ khi ta sinh ra thì đã bị các người ném đến thôn trang không thèm quan tâm."
"Có chuyện thì mới nhớ đến ta, chẳng qua chỉ là muốn ta thay Đường Giang Tiên gả đi, làm đá lót đường cho Đường Giang Tiên mà thôi!"
“Loại ích kỷ tư lợi như các người, căn bản không xứng làm người thân của ta!”
Vạn Hộ Hầu tức giận lạnh lùng nói: "Vi phu nể tình tuổi tác ngươi còn nhỏ, không tính toán với ngươi!"
"Ngươi mau xin lỗi mẫu thân, để lại thuốc giải, chuyện này coi như bỏ qua."
Đường Diệu Tâm cười nói: "Xin lỗi Lý phu nhân? Bà ta xứng sao?"
Vạn Hộ Hầu bị ngắt ngang.
Đường Diệu Tâm toàn thân lộ ra hàn khí: "Kiều Nương đã chết rồi, các người còn muốn Đường Giang Tiên sống tốt sao? Đúng là nằm mơ!"
Lý thị nghe vậy thì chạy như điên tới, nhưng lại bị Ninh Cố Châu chặn lại.
Bà lớn tiếng quát: “Cùng lắm chỉ là chết một quả phụ mà thôi!”
"Giang Tiên là tỷ tỷ ruột của ngươi, tương lai nó sẽ là thái tử phi! Lẽ nào ngươi thật sự muốn huỷ hoại nó sao?"
Đường Diệu Tâm lạnh lùng nhìn Lý thị: “Trong mắt các người, Kiều Nương là một quả phụ, mạng sống của bà ấy chẳng có giá trị gì.”
"Còn Đường Giang Tiên lại là đại tiểu thư của Hầu phủ, cô ta chính là bảo bối!"
"Nhưng trong lòng ta, mạng sống của Kiều Nương đáng giá hơn Đường Giang Tiên rất nhiều!"
Nói xong, nàng nhìn Vạn Hộ Hầu: “Nếu bây giờ ta không xin lỗi, không đưa thuốc giải cho Đường Giang Tiên thì Hầu gia định xử lý ta thế nào?”
Vạn Hộ Hầu: "..."
Ninh Cố Châu đang ở đây thì ông ta có thể làm gì Đường Diệu Tâm?
Đường Diệu Tâm cười lạnh: “Nếu như Hầu gia không nghĩ ra nên xử lý ta thế nào thì bây giờ ta liền mang Kiều Nương đi.”
Lý thị muốn ngăn cản, nhưng Ninh Cố Châu vừa nhìn sang thì Vạn Hộ Hầu liền giữ chặt lấy Lý thị.
Lý thị nóng nảy: "Hầu gia, Đường Diệu Tâm còn chưa đưa thuốc giải cho Giang Tiên, nó không thể rời đi!"
Vạn Hộ Hầu sắc mặt cũng rất khó coi, nhưng sát khí bao quanh Ninh Cố Châu quá nặng, lại vẫn luôn bảo vệ Đường Diệu Tâm, ông ta thật sự không dám ngăn cản!
Lý thị nhìn Đường Diệu Tâm bước ra khỏi địa lao, bà ta khóc đến mức thở không ra hơi: "Hầu gia, ông đừng ngăn cản tôi, tôi phải đi cứu Giang Tiên!"
Đường Diệu Tâm vừa bước chân lên bậc thang thì liền lảo đảo suýt ngã, Ninh Cố Châu một tay đỡ lấy nàng nói: “Để bổn vương giúp cô bế Kiều Nương!”
Đường Diệu Tâm lắc đầu từ chối, sau khi ôm Kiều Nương đứng vững, nàng từng bước đi lên.
Ninh Cố Châu đứng ở phía sau nhìn dáng người gầy gò của nàng, nhưng lại lộ ra vẻ quật cường.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, không hiểu sao lại nghĩ đến chính mình những năm qua.
Sau khi Đường Diệu Tâm đưa Kiều Nương ra khỏi Hầu phủ, nàng cũng không cùng Ninh Cố Châu quay về vương phủ.
Thay vào đó là đưa thi thể về thôn trang, tìm một chiếc quan tài tốt và chôn cất Kiều Nương.
Nàng quỳ trước mộ Kiều Nương nói: "Kiều Nương, người hãy yên nghỉ! Con nhất định sẽ khiến toàn bộ Hầu phủ phải bồi táng cùng người!"
Nàng có thể miễn cưỡng chịu đựng việc Hầu phủ tính kế với nàng, nhưng nàng tuyệt đối không thể chịu việc Kiều Nương bị hại chết!
Vạn Hộ Hầu tuy bây giờ đã mục nát từ gốc, nhưng để rung chuyển và tiêu diệt thì cũng không dễ dàng gì.
Ninh Cố Châu ở bên cạnh hỏi nàng: “Cô thật sự muốn vì Kiều Nương mà diệt toàn bộ Vạn Hộ Hầu phủ sao? Hầu phủ đều là người thân của cô mà.”
Đường Diệu Tâm trả lời: “Vạn Hộ Hầu có phải là phụ thân ta hay không thì không biết, nhưng Lý thị khẳng định không phải mẫu thân ta.”
"Ta đối với Hầu phủ không có chút tình cảm gì, có phải là người thân hay không cũng không quan trọng."
"Khi ta tiếp xúc với người khác thì ta chỉ xem đối phương có thật tâm với ta hay không."
Nói đến đây, nàng nhìn về phía Ninh Cố Châu: “Tuy rằng ta cảm thấy ngài khá đáng ghét, nhưng ta vẫn muốn nói một lời cảm tạ với ngài vì chuyện xảy ra ngày hôm nay.”
Ninh Cố Châu có chút kinh ngạc: "Loại người ngang ngược vô lý như cô, thế mà vẫn biết nói lời cảm tạ cơ à?"
Đường Diệu Tâm: "..."
Rõ ràng giữa hai người họ, hắn mới là người ngang ngược không nói lý!
Ninh Cố Châu hừ nhẹ một tiếng: “Có điều bổn vương không cần lời cảm tạ của cô!”
"Hôm nay bổn vương giúp cô cũng chỉ là vì khế ước giữa chúng ta."
"Dù sao nếu hôm nay cô chết ở Hầu phủ, bổn vương lại phải đi tìm người giải độc khác thì quá lãng phí thời gian."
Đường Diệu Tâm luôn luôn ân oán phân minh, cho dù Ninh Cố Châu giúp đỡ nàng vì lý do gì đi nữa thì nàng cũng nhận ân tình của hắn.
Nhưng nàng thực sự không thích những lời vừa rồi hắn nói. Chẳng lẽ hắn cho rằng chất độc trong cơ thể hắn có thể tuỳ tiện tìm một đại phu để giải sao?
Nàng trợn mắt nhìn hắn: “Nếu đã vậy thì ta xin rút lại lời cảm tạ ban nãy.”
"Vương gia, ngài nhanh đi tìm mấy loại thuốc lần trước ta nhắc tới, giải xong độc cho ngài thì sau này cũng đỡ phải nhìn thấy nhau chán ghét."
Nói xong nàng liền đứng dậy, nhưng chưa đi được ba bước thì bước chân đã dừng lại.
Ninh Cố Châu khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ngẩn người ra đấy làm gì? Nếu không trở về thành thì cổng thành sẽ đóng mất."
Vừa dứt lời, thân thể Đường Diệu Tâm nhẹ nhàng ngã xuống đất.
Hắn tỏ vẻ không vui: "Sao thế? Muốn ở lại đây với Kiều Nương sao?"
Ninh Cố Châu dùng mu bàn chân khẽ đẩy nàng, nhưng nàng lại không có chút phản ứng nào.
Hắn chợt nhận ra có điều gì đó không ổn, liền ngồi xổm xuống hỏi nàng: “Đường Diệu Tâm, cô làm sao vậy?”
Khi đến gần hơn, hắn nhận ra khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay của nàng tái nhợt, thoạt nhìn trông vô cùng yếu ớt.
Ninh Cố Châu đưa tay cảm nhận hơi thở của nàng, phát hiện tuy yếu ớt nhưng hơi thở trên người nàng lại rất nóng.
Hắn ý thức có gì không đúng, liền đưa tay chạm vào trán nàng, nóng đến đáng sợ.
Nàng phát sốt rồi.
Ninh Cố Châu lông mày càng nhíu chặt: "Nữ nhân thật phiền toái!"
Mạc Ly muốn bế Đường Diệu Tâm nhưng lại bị Ninh Cố Châu ngăn lại: “Ngươi định làm gì?”
Mạc Ly không biết vì sao Ninh Cố Châu lại phản ứng mạnh như vậy, rụt rè đáp: “Đưa vương phi về phủ.”
Ninh Cố Châu lạnh lùng liếc nhìn Mạc Ly một cái, cho dù Mạc Ly có đang trì độn thì cũng biết lúc này Ninh Cố Châu không vui.
Mạc Ly không biết vì sao Ninh Cố Châu lại không vui, liền đưa tay gãi đầu: "Vương gia không phải là muốn bỏ mặc vương phi ở đây đấy chứ?"
"Mặc dù cô ấy có chút phiền toái, nhưng vương gia vẫn cần cô ấy giải độc cho người, nếu bỏ cô ấy ở đây, chỉ sợ là..."
Lời còn chưa dứt thì một chuyện hoàn toàn bất ngờ xảy ra, khiến Mạc Ly mắt chữ A mồm chữ O!