Lý thị vẻ mặt hiện lên sự đắc ý méo mó: "Sau này nếu ngươi ngoan ngoãn, ta có thể sẽ cho ngươi một con đường sống. Còn nếu ngươi không ngoan thì ta sẽ coi như chưa từng sinh ra ngươi!"
Một tiếng hét cực kỳ thảm thiết vang lên phía sau, Lý thị nghe thấy tiếng hét liền cảm thấy rất phấn khích!
Ngay từ giây phút đầu tiên bà nhìn thấy Đường Diệu Tâm, Đường Diệu Tâm đã đem lại cho bà rất nhiều rắc rối!
Hôm nay, Đường Diệu Tâm cuối cùng đã phải trả giá đắt!
Khóe miệng bà nhếch lên, cười ngạo nghễ: "Đường Diệu Tâm, ngươi cố mà chịu đựng đi!"
"Để xem sau này ngươi còn dám trái lời ta hay không!"
Một giọng nữ đau đớn hét lên: "Mẫu thân, cứu mạng!"
Lý thị hừ lạnh một tiếng: "Hiện giờ biết gọi mẫu thân rồi sao? Biết kêu cứu rồi sao?"
"Muộn rồi! Hôm nay ngươi nhất định phải trả giá đắt, nếu không đừng có mơ rời khỏi đây!"
Phía sau vang lên tiếng vỗ tay: "Chậc chậc, hoá ra đây chính là mẫu tử tình thâm giữa phu nhân và Đường Giang Tiên sao, ta thật sự đã được thụ giáo rồi!"
Lý thị cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng, bà quay lại thì thấy Đường Diệu Tâm vẫn đứng nguyên vẹn ở đó.
Còn bảo bối Đường Giang Tiên của bà thì đang lăn lộn trên mặt đất trong đau đớn.
Lý thị chấn kinh: "Giang Tiên, con làm sao vậy?"
Đường Giang Tiên đau đớn đến mức cảm giác như da thịt trên người như sắp bị tách ra thành từng mảng, nàng ta liên tục kêu thảm thiết.
Lý thị giận dữ quát: "Là ngươi! Đường Diệu Tâm, ngươi đã làm gì tỷ tỷ ngươi hả?"
Đường Diệu Tâm khẽ mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế chạm khắc hoa văn bên cạnh, bắt chéo chân, lười biếng nói: “Cũng không có gì, ta chỉ làm những gì các người muốn làm với ta mà thôi.”
"Ta biết phu nhân có rất nhiều thủ đoạn tra tấn người khác. Thật là trùng hợp, những thủ đoạn tra tấn người ta cũng biết không ít."
Lý thị nhìn thấy Đường Giang Tiên đau đến chết đi sống lại thì đau lòng khôn xiết: "Đường Diệu Tâm, ngươi là đồ súc sinh, Giang Tiên là tỷ tỷ ruột của ngươi! Sao ngươi lại có thể đối xử với nó như vậy!"
Đường Diệu Tâm khóe miệng hơi nhếch lên: "Phu nhân có phải là đau lòng rồi không? Bà muốn hành hạ ta đến chết. Ta hành hạ Đường Giang Tiên thì bà liền đau lòng."
"Ta vẫn luôn muốn hỏi bà một chuyện, nếu bà thành thật trả lời ta, có lẽ ta có thể cân nhắc giảm bớt một chút đau đớn cho Đường Giang Tiên."
Lý thị muốn gọi người vào nhưng phát hiện cửa đã khóa chặt vì không để Đường Diệu Tâm chạy ra ngoài.
Người bên ngoài cũng đều đã bị điều đi!
Bà chợt nhận ra mình đang tự lấy đá đập chân mình!
Lý thị biết bản thân bà hận Đường Diệu Tâm, Đường Diệu Tâm cũng không có chút tôn trọng nào đối với bà, bà nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ngươi muốn hỏi cái gì?"
Đường Diệu Tâm nhìn vào mắt bà: "Bà đối xử với ta và Đường Giang Tiên có sự chênh lệch lớn như vậy, bà căn bản không coi ta là con gái, có phải bà vốn dĩ không phải mẫu thân ruột của ta không?"
Lý thị không ngờ nàng lại hỏi câu này, sợ đến mức trực tiếp phủ nhận: “Ngươi chính là do ta sinh ra!”
"Ta không thích ngươi là vì ngươi mang mệnh sát, là thiên sát cô tinh!"
Đường Diệu Tâm là người như thế nào? Nàng chỉ cần nhìn qua liền biết Lý thị đang nói dối!
Cho dù lúc này Lý thị có phủ nhận thì nàng cũng đã có được câu trả lời mình mong muốn.
Từ giờ trở đi, nàng không cần phải thủ hạ lưu tình với người trong Vạn Hộ Hầu phủ nữa.
Nàng cười khẩy: “Vậy sao?”
"Chính là như vậy!" Lý thị lớn tiếng nói: "Ngươi mau tha cho Giang Tiên đi! Nó là tỷ tỷ ruột của ngươi!"
Đường Diệu Tâm thản nhiên nói: “Từ nhỏ ta chưa bao giờ cảm nhận được cái gọi là cốt nhục tình thân. Loại tình cảm này đối với ta căn bản không có ràng buộc gì hết.”
"Ta luôn là người nào đối tốt với ta thì ta sẽ đối tốt lại."
"Bà không coi ta là con gái, ta cũng không coi bà là mẫu thân, Đường Giang Tiên cũng vậy."
Lý thị tức giận đến mức hét lên: “Ngươi là cái thứ tiện…”
Bà còn chưa nói xong đã bị Đường Diệu Tâm tát một bạt tai: "Bà chửi một câu, ta sẽ cho bà ăn một cái tát!"
Lời nói nhẹ nhàng thốt ra, nhưng lại khiến Lý thị nội tâm chấn động, trong lòng vô thức sinh ra vài phần sợ hãi.
Lý thị biết, nàng nói được làm được!
Đường Diệu Tâm cười lạnh nhìn Lý thị: "Thật là buồn cười. Trên đời này vậy mà lại có người mẫu thân chửi con gái mình là tiện nhân. Lý phu nhân, bà thật sự khiến ta được mở mang tầm mắt!"
Lý thị cảm thấy Đường Diệu Tâm chỉ liếc mắt đã có thể nhìn thấu tâm can bà, dường như mọi chuyện đều không thể che giấu trước Đường Diệu Tâm.
Bà mơ hồ cảm thấy Đường Diệu Tâm đã biết bí mật lớn nhất của mình!
Sau khi Đường Diệu Tâm có được câu trả lời bản thân mong muốn, cũng lười nói chuyện vô nghĩa với Lý thị, trực tiếp hỏi: “Kiều Nương đang ở đâu?”
Tim Lý thị đập thình thịch, bà bắt đầu khóc: “Ngươi lại vì một kẻ không cùng huyết thống mà chất vấn thân sinh mẫu thân của ngươi…”
"Chát" Đường Diệu Tâm tát Lý thị một cái: "Trả lời câu hỏi!"
Sau khi thu lại ý cười, nàng hoàn toàn khác với vẻ lười biếng thường thấy trước mặt người khác, cả người giống như một thanh kiếm không vỏ.
Dù có trì độn thế nào thì Lý thị cũng biết Đường Diệu Tâm không hề đơn giản, càng không coi bà là người thân.
Trong lòng bà bắt đầu hối hận vì lúc trước đã không gϊếŧ Đường Diệu Tâm.
Ngay khi Lý thị đang muốn khóc lóc, Đường Diệu Tâm trầm giọng nói: "Nếu bà không giao Kiều Nương ra, ta sẽ gϊếŧ Đường Giang Tiên."
Nói xong, nàng vén tóc Đường Giang Tiên, để lộ ra khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn.
Lý thị cảm thấy vô cùng đau khổ: "Buông Giang Tiên ra!"
Đường Diệu Tâm trước nay chưa từng có tính khí tốt, nàng bị Đường Giang Tiên tính kế làm mất đi sự trong trắng, bọn họ lại dám bắt Kiều Nương để uy hϊếp nàng gả cho Ninh Cố Châu.
Trước đây nàng còn tưởng Lý thị là mẫu thân ruột của mình nên mới nhẫn nại, kìm nén tính khí.
Tuy hiện tại nàng không biết mẫu thân ruột của mình là ai nhưng ít nhất nàng cũng biết được Lý thị không có quan hệ huyết thống với nàng nên nàng không cần phải chịu đựng nữa.
Nàng túm đầu Đường Giang Tiên đập mạnh xuống đất, “bụp” một tiếng, trên trán Đường Giang Tiên liền xuất hiện một cục u lớn.
Lý thị đau khổ thét lên, Đường Diệu Tâm cười khẩy: "Trước đây ta đã cảnh cáo bà, nhưng bà có vẻ không thèm để tâm đến lời cảnh cáo của ta."
"Vậy thì ta chỉ có thể nhắc nhở bà thêm lần nữa, nếu bà không giao Kiều Nương ra, ta sẽ hủy hoại dung mạo của Đường Giang Tiên trước!"
"Nếu dung mạo của cô ta bị huỷ, ta muốn xem xem cô ta làm thế nào có thể trở thành thái tử phi!"
Lý thị cảm thấy vô cùng đau khổ, Đường Giang Tiên là huyết mạch của bà, sao bà có thể cam lòng để Đường Giang Tiên phải chịu tội như vậy.
Bà tèm lem nước mắt nước mũi nói: "Kiều...Kiều Nương bị nhốt ở địa lao phía dưới hòn non bộ!"
Đường Diệu Tâm chậm rãi đứng dậy, nhìn Lý thị mỉm cười: "Bà nói sớm có phải tốt hơn không? Làm ta tốn nhiều công sức như vậy!"
Nói xong, nàng đưa tay chạm vào gương mặt Đường Giang Tiên: “Nếu khuôn mặt xinh đẹp như vậy mà bị hủy hoại thì thật là đáng tiếc.”
Sau khi nhận được tin tức mình mong muốn, nàng cũng lười lãng phí thời gian với mẹ con Lý thị, bèn mở cửa bước ra ngoài.
Nàng vừa đi ra ngoài, Lý thị liền lao tới trước mặt Đường Giang Tiên, bật khóc: "Giang Tiên, con thấy sao rồi?"
Đường Giang Tiên đau đến không nói được lời nào!