Chỉ là các ma ma vừa bước vào phòng khách thì đều bị đuổi ra ngoài như quét rác.
Đường Diệu Tâm vừa ôm chậu rửa mặt vừa cười đi ra: “Xin lỗi nha, lúc ta tới đây thời tiết quá nóng.”
“Nha hoàn trong phủ lại không có giáo dưỡng, nên ta đã tự lấy nước rửa mặt rồi thuận tiện rửa chân luôn, không ngờ lại đổ lên người vị tỷ tỷ này.
Lý thị tức giận đến l*иg ngực phập phồng: "Đường Diệu Tâm, là ngươi cố ý!"
Đường Diệu Tâm lúc này lười để ý tới bà ta, nàng nhìn Đường Giang Tiên, chớp mắt: "Ôi, vị tỷ tỷ này cùng phu nhân trông giống nhau quá!"
"Khắc nghiệt như nhau, xấu xí như nhau! Chậc chậc, trên mặt đã thoa nhiều phấn như vậy mà cũng không che nổi những vết đốm và vết đỏ trên đó."
Nàng không nhắc thì không sao, vừa nói thì Lý thị và Đường Giang Tiên đều nghĩ đến những ngân phiếu giả mà nàng gửi đến ngày hôm đó cùng thứ bột gây ngứa.
Họ bị thứ bột ngứa đó hành hạ khủng khϊếp, mãi đến sáng nay cơn ngứa mới hết hẳn.
Lý thị tức giận tại chỗ: "Đường Diệu Tâm, ngươi còn có gan nhắc tới chuyện này!"
"Ngươi có bao nhiêu độc ác mà đến cả mẫu thân lẫn tỷ tỷ cũng hại được!"
Đường Diệu Tâm mỉm cười: "Phu nhân tức giận như thế làm gì? Những thứ này không phải ta đều học được từ bà sao?"
"Hơn nữa, nếu bà không tham lam, sao có thể bị ta tính kế?"
Lý thị: "..."
Bà thực sự muốn gϊếŧ Đường Diệu Tâm!
Đường Giang Tiên muốn bình tĩnh lại một chút, nhưng khi nhìn thấy gương mặt khuynh quốc khuynh thành của Đường Diệu Tâm, nàng khó có thể kìm nén sự ghen tị trong lòng.
Lúc này, Đường Diệu Tâm không trang điểm, toàn bộ khuôn mặt tươi tắn, sảng khoái nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp.
Khi Đường Giang Tiên ăn mặc cẩn thận, nàng có thể có khả năng đứng với với Đường Diệu Tâm, nhưng lúc này toàn thân nàng đều là nước, lớp trang điểm bị nhòe toàn bộ, trực tiếp đã không thể so bì.
Dựa vào đâu mà Đường Diệu Tâm lại có vẻ ngoài xuất sắc như vậy?
Nàng tự an ủi trong lòng rằng Đường Diệu Tâm dù dung mạo có xuất chúng đến đâu thì nàng ta cũng chỉ là một thôn nữ lớn lên ở thôn trang, thô tục và vô lễ.
Tần Vương mà Đường Diệu Tâm gả tới không chỉ có tính tình hung bạo mà còn bị đồn là có khuôn mặt độc ác, xấu xí vô cùng nên phải đeo mặt nạ, không dám lộ khuôn mặt thật.
Nghĩ đến đây, nàng lại tìm thấy cảm giác ưu việt, lấy chiếc khăn tay ra với động tác mà nàng cho là tao nhã nhất, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước dính trên mặt.
Nàng gượng cười, giả vờ hiền lành tốt bụng: "Là nhị muội phải không? Ta là đại tỷ của muội."
"Trước kia ta từng nghe mẫu thân nhắc tới chuyện của nhị muội, ta rất đau lòng, mấy năm nay muội ở thôn trang đã phải chịu khổ rồi."
"Bây giờ muội đã trở lại, vậy thì tỷ muội chúng ta có thể thân thiết hơn."
Đường Diệu Tâm khá bội phục tố chất tâm lý của Đường Giang Tiên, bị hắt nước như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh lại được.
Đường Diệu Tâm cười nói: "Trước đây ta đã từng nghe qua danh tiếng của đại tỷ, hôm nay nhìn thấy tỷ, quả nhiên là danh bất hư truyền!"
"Tỷ yên tâm, sau này chỉ cần ta rảnh rỗi, ta nhất định sẽ tới Hầu phủ chơi với tỷ!"
Đường Giang Tiên trong lòng tràn đầy khinh thường, thôn nữ đúng chỉ là thôn nữ, ngay cả người khác chân thành hay khách khí cũng không phân biệt được!
Thật ngu ngốc!
Lý thị ở bên cạnh hét lên: "Thiên sát cô tinh như ngươi thì cứ ở trong Tần Vương phủ với vương gia vô dụng của ngươi là được rồi. Chạy đến Hầu phủ làm cái gì?"
"Tỷ tỷ ngươi là người trong lòng của Thái tử điện hạ, nó sẽ gả vào Đông cung, trở thành Thái tử phi, là mẫu nghi thiên hạ!"
"Ngươi hiện tại nên đem mười vạn lượng tiền hồi môn trả lại cho Hầu gia, sau đó cút đi. Ta không muốn nhìn thấy ngươi chút nào!"
Đường Giang Tiên đứng thẳng eo, thể hiện sự cao quý mà một thái tử phi nên có, giữa khóe mắt và chóp lông mày cũng mang theo vầi phần ôn nhu.
Nàng nhẹ nhàng nói: "Mẫu thân, muội muội cũng là do mẫu thân sinh ra. Muội ấy từ nhỏ đã sống ở thôn trang nên không hiểu chuyện bên ngoài."
“Có lẽ là trước nay cũng chưa từng thấy số tiền nhiều đến mười vạn lượng bạc, thế nên mới muốn lấy xem thử.”
Nàng quay đầu lại, nhẹ nhàng nói với Đường Diệu Tâm: “Mẫu thân thương xót nhị muội, lại sợ Tần vương xem nhẹ nhị muội nên mới bỏ ra nhiều ngân lượng như vậy để lấy thể diện cho nhị muội.”
“Nhị muội bây giờ chắc là đã ngắm chán số bạc kia rồi, chi bằng trả ngân lượng lại cho mẫu thân đi.”
"Ở đây ta có một số đồ trang sức và y phục đã qua sử dụng, đều là những thứ mà muội chưa từng thấy ở thôn trang. Hôm nay đều tặng hết cho muội."
Mấy người giúp việc mang theo mấy cái khay đi tới, trên đó bày vài bộ y phục chất liệu tàm tạm nhưng rõ ràng là kiểu dáng đã lỗi thời.
Ngoài ra còn có một số món trang sức thoạt nhìn có vẻ hơi cổ điển, chất liệu sử dụng cũng không tốt. Những thứ này dùng để thưởng cho hạ nhân trong phủ, có lẽ bọn họ cũng coi thường.
Đường Giang Tiên lấy ra một cây châm bẩn thỉu, vẫy tay với Đường Diệu Tâm: “Lại đây, để tỷ tỷ cài chiếc châm này cho muội.”
"Nhìn muội xem, muội đã thành thân rồi mà vẫn ăn mặc khiêm tốn như vậy, chỉ cần đeo chiếc châm cài này, muội mới có vẻ quý phái, xứng đáng với thân phận Tần vương phi."
Đường Diệu Tâm hôm nay tới Vạn Hộ Hầu phủ là chuẩn bị muốn động thủ, nàng ngại đeo trang sức sẽ phiền toái nên đã không đeo.
Nàng cũng mặc y phục đơn giản để thuận tiện cho việc đánh nhau, chất liệu được sử dụng cũng không đặc biệt tốt.
Trong mắt Đường Giang Tiên, việc nàng ăn mặc như thế này có nghĩa là nàng bủn sỉn ngu dốt, cố tình dùng những bộ y phục và đồ trang sức lỗi thời đó để làm nàng ghê tởm.
Đường Diệu Tâm dễ dàng bị coi thường như vậy sao?
Tất nhiên là không!
Nàng cười khúc khích: “Tỷ tỷ thật tốt với muội, muội rất vui!”
"Nhưng ta không thích chiếc châm cài trên tay tỷ, ta thấy chiếc châm trên đầu tỷ cũng không tồi."
Nàng không quan tâm Đường Giang Tiên có bằng lòng hay không, với tốc độ nhanh như chớp, nàng trực tiếp rút chiếc trâm cài quý giá nhất trên đầu Đường Giang Tiên ra.
Nàng chỉ là không thích cài những thứ này thôi, với năng lực của nàng thì muốn gì chẳng được?
Đường Giang Tiên muốn hạ nhục nàng? Haha, xem ai hơn ai!
Đường Giang Tiên sắc mặt thay đổi, trong lòng thầm chửi rủa, con mắt của đứa ngu xuẩn này cũng khá tốt, chiếc châm này là do thợ thủ công lành nghề trong cung làm ra, ngàn vạn lượng cũng khó mua được.
Nhưng trên mặt nàng ta lại lộ ra nụ cười: "Thứ nhị muội yêu thích, người làm tỷ tỷ như ta nhất định sẽ tặng cho muội. Chỉ là chiếc châm cài này là thái tử ban cho ta, không thể tặng cho muội muội được."
Đường Diệu Tâm có chút thất vọng nói: "Vậy sao, thật tiếc quá."
Nói đến đây nàng hơi nhướng mày: “Nhưng nếu tỷ tỷ chịu tặng nó cho ta, ta cam đoan sẽ không có ai nhìn ra chiếc châm cài này là chiếc thái tử tặng tỷ tỷ.”
Đường Giang Tiên trong lòng có dự cảm không lành, sau đó liền nhìn thấy Đường Diệu Tâm rút ra viên huyết ngọc trên chiếc châm cài.
Nàng ta muốn ngăn lại, nhưng Đường Diệu Tâm động tác nhanh hơn nàng ta rất nhiều. Nàng đặt chiếc châm cài xuống đất và giẫm mạnh lên: Hồ điệp điểm thuý hoa quý ban đầu lập tức biến thành một đống vụn.
Đường Giang Tiên xót đến mức thở dốc, Đường Diệu Tâm cầm chiếc châm cài lên, cười vẫy vẫy trước mắt nàng ta: "Nhìn xem, thế này chẳng phải tốt hơn sao!"
"Ta đảm bảo, không nói đến thái tử, cho dù người thợ làm ra chiếc châm cài này có tới đây, hắn cũng sẽ không nhận ra."
"Nếu đã như vậy, tỷ tỷ có thể tin tưởng giao cho ta, đảm bảo sẽ không có người nào nhận ra!"
Đường Giang Tiên tức giận đến suýt hộc máu!