Ninh Cố Châu ngồi xuống sau đó bình tĩnh liếc nhìn Đường Diệu Tâm: "Hiện tại cô có thể giúp bổn vương giải độc rồi."
Đường Diệu Tâm cười nói: “Xem ra vương gia đã tìm được người kiểm chứng phương thuốc này.”
"Có điều việc giải độc cũng không gấp, có một vài loại thuốc tương đối đặc biệt, vương gia nghĩ cách lấy được những loại thuốc này trước rồi nói."
Ninh Cố Châu cau mày: "Loại thuốc nào?"
Đường Diệu Tâm trả lời: "Thiên Tâm Liên sinh ra ở nơi cực kỳ lạnh lẽo, cỏ Hoả Diễm có ở nơi cực nóng, hoa Trường Doanh mọc trong rừng rậm, gan Chu Tước chìm dưới đáy sông."
Ninh Cố Châu chưa từng nghe qua những loại thuốc này, trầm giọng hỏi: "Những loại thuốc này có thể tìm được ở đâu?"
Đường Diệu Tâm buông tay: "Ta không biết, ta đã nói cho vương gia tên thuốc, vương gia thần thông quảng đại như vậy, nhất định có thể tìm được những loại thuốc này."
Ninh Cố Châu nghi ngờ nhìn nàng: “Để giải độc cho bổn vương thì nhất định phải cần mấy loại thuốc này sao?”
Đường Diệu Tâm gật đầu: “Những loại thuốc này là thành phần quan trọng để có thể loại bỏ triệt để độc tố.”
Lời nàng nói rất chắc chắn, nhưng không hiểu sao Ninh Cố Châu lại cảm thấy lời nói của nàng không đáng tin cậy.
Chỉ là hắn không có chứng cớ, lại đang muốn giải độc, cho nên nàng nói cái gì thì là như vậy.
Ninh Cố Châu lạnh lùng nói: "Hiện tại cô đã ở trong tay ta, tốt nhất là cô đừng có giở trò gì nữa!"
Đường Diệu Tâm khẽ cười một tiếng: "Vương gia yên tâm, ta là đại phu rất có y đức."
"Dù gì cũng đã thu phí chữa trị của ngài, ta đương nhiên sẽ tận lực giải độc cho ngài."
Nói xong, nàng đưa tay ra: "Hiện tại ta đã chứng minh cho vương gia thấy ta có thể giải độc cho vương gia, xin ngài nộp trước một nửa phí chữa trị, mười vạn lượng, đa tạ!"
Ninh Cố Châu dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, nàng mỉm cười rạng rỡ với hắn.
Ánh mắt hắn tối sầm nhưng vẫn sai Mạc Ly đưa cho nàng mười vạn lượng bạc.
Đường Diệu Tâm vô cùng vui mừng khi nhận được ngân lượng, đó là số ngân lượng mà nàng dựa vào bản lĩnh của mình lấy được từ Vạn Hộ Hầu phủ, không thể để hắn chiếm dụng!
Nàng nhận phí chữa trị của hắn là hai mươi vạn lượng, trong đó mười vạn lượng chính là lấy lại số bạc của chính mình, mười vạn lượng còn lại mới là phí chữa trị.
Nàng vui vẻ đếm ngân phiếu, nhìn thấy Ninh Cố Châu vẫn đứng đó.
Nàng cười nói: "Vương gia sao còn đứng đây? Mau đi chuẩn bị dược liệu đi!"
"Chỉ cần thu thập đủ dược liệu, chúng ta lập tức sẽ bắt đầu giải độc! Sau khi giải độc xong, chúng ta sẽ đường ai nấy đi, sau này sẽ không gặp lại nữa!"
Đầu lông mày Ninh Cố Châu hơi nhíu lại, lạnh lùng nhìn nàng một cái rồi xoay người đi ra ngoài.
Dù hắn muốn giải độc càng sớm càng tốt và thoát khỏi sự dày vò của chất độc, nhưng việc nàng háo hức muốn cắt đứt quan hệ với hắn vẫn khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Nhưng hắn nghĩ tới tính tình vô trách nhiệm của nàng, không biết sau này nàng sẽ gây ra phiền toái gì, nàng vẫn là nên rời vương phủ càng sớm càng tốt.
Hắn vừa rời đi, Đường Diệu Tâm vui vẻ nhảy lên giường lăn lộn: “Phát tài rồi, phát tài rồi!”
Thực ra thì để chữa trị bệnh cho Ninh Cố Châu cũng không cần dùng mấy loại thuốc đó, chỉ là nàng không thể chịu nổi ánh mắt lạnh lùng lại tự cho mình là đúng của hắn mà thôi!
Là một bậc thầy về y học cổ truyền từ cổ đại đến hiện đại của Trung Quốc với kỹ năng y học vô song, sở thích của nàng là sưu tầm những dược liệu quý hiếm.
Nàng thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Ninh Cố Châu sau khi hắn đã tốn bao công sức đi tìm những loại thuốc đó, lại phát hiện ra nàng căn bản không hề dùng những loại thuốc đó.
Hắn giở trò chọc nàng... nàng sẽ dày vò chết hắn!
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Diệu Tâm thức dậy và chuẩn bị những thứ cần thiết để chuẩn bị cho ba ngày hồi môn.
Hôm nay nàng muốn cứu Kiều Nương khỏi Vạn Hồ Hầu phủ!
Xét đến sự vô liêm sỉ của Lý thị và Đường Giang Tiên, nàng biết hôm nay có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó nên nàng cần phải chuẩn bị đầy đủ.
Các loại thuốc cần chuẩn bị đầy đủ và phải có kế hoạch kỹ lưỡng.
Lúc nàng đang ôm một đống chai lọ loay hoay trong phòng, Ninh Cố Châu đã nhờ Lâm Như Phong chuẩn bị những lễ vật cần thiết cho Vạn Hồ Hầu phủ:
Tất cả nhìn qua thì có vẻ đẹp đẽ, nhưng lại không có giá trị và không thực tế.
Đường Diệu Tâm nhìn lễ vật, giơ ngón tay cái với cho Ninh Cố Châu: “Vương gia cũng rất hiểu ta!”
Ninh Cố Châu biết rõ quan hệ giữa nàng và Vạn Hộ Hầu phủ, nếu như hiện tại không có quá nhiều người trong kinh thành nhìn chằm chằm hắn, hôm nay cũng không cần thiết phải đi Vạn Hồ Hầu Phủ.
Sau khi hai người lên xe ngựa, Đường Diệu Tâm cùng Ninh Cố Châu thương lượng: “Lần trước ta giúp cương gia đánh Ngọc công công và Chu ma ma.”
"Lần này ta tới Vạn Hộ Hầu phủ, vương gia có thể giúp ta một chuyện nhỏ này được không?"
Ninh Cố Châu mặt không biểu tình hỏi: "Không phải cô muốn ta giúp cô thiêu rụi Vạn Hộ Hầu phủ đấy chứ!"
Đường Diệu Tâm cười nói: "Thiêu rụi Vạn Hộ Hầu phủ? Thật đúng là một ý kiến
hay!"
"Nhưng trước đó, xin vương gia giúp ta cứu Kiều Nương khỏi Hầu phủ trước đã."
Ninh Cố Châu nhìn Đường Diệu Tâm, nàng cũng không giấu giếm hắn: “Nếu nói Vu Tần nương nương và Trường Bình là điểm yếu của vương gia thì Kiều Nương chính là điểm yếu của ta.”
Lời nói của nàng rất thẳng thắn và thành khẩn, hoàn toàn khác với giọng điệu bình thường thường ngày của nàng.
Ánh mắt hắn trầm lại đôi chút, trong đôi mắt đào hoa lấp lánh của nàng có vài phần ôn nhu: “Tuy rằng ta không phải là do Kiều Nương sinh ra, nhưng ta đã được bà ấy nuôi dưỡng.”
“Trong lòng ta, vị trí của bà hơn hẳn rất nhiều so với Lý thị thân sinh mẫu thân của ta.”
"Vì ép ta gả cho vương gia, Lý thị đã bắt Kiều Nương, thậm chí còn chặt đứt một bàn tay của Kiều Nương để uy hϊếp ta."
Ninh Cố Châu trước đây đã phái người luôn theo dõi Đường Diệu Tâm nên hắn cũng biết một chút chuyện của nàng, nhưng không ngờ nàng lại thẳng thắn nói cho hắn biết Kiều Nương đối với nàng quan trọng như thế nào.
Ninh Cố Châu hỏi nàng: "Sao cô lại nói cho ta biết chuyện này? Cô không sợ sau này ta sẽ dùng Kiều Nương để uy hϊếp cô sao?"
“Vương gia sẽ không làm như vậy.” Đường Diệu Tâm rất kiên định nói: “Tuy rằng ta và vương gia sống cùng nhau chưa lâu, nhưng ta nghĩ ta vẫn có chút hiểu vương gia.”
"Tính tình của vương gia có thể không tốt, hành động có thể tàn nhẫn quyết đoán, nhưng sẽ không bao giờ dùng người thân để uy hϊếp đối phương."
Nàng nói tới đây thì thản nhiên cười: "Bởi vì vương gia hiểu rất rõ đạo lý những gì không muốn người khác làm với mình thì không nên làm với người khác."
Trong lòng Ninh Cố Châu có một loại cảm giác trước đây hắn chưa từng có, không phân biệt được là tri âm hay là ấm áp.
Ngay từ lần đầu hai người quen biết, mỗi lần gặp nhau bọn họ không giương cung bạt kiếm thì cũng sẽ công kích đối phương.
Hắn luôn giấu kín suy nghĩ của mình rất lâu và cũng không muốn cho người khác thấy nhiều thứ về mình.
Nhưng vào lúc này, hắn phát hiện, Đường Diệu Tâm người hiện tại chống đối hắn mạnh nhất, dường như lại hiểu được hắn.
Loại giác này rất vi diệu!
Trong lòng hắn hơi xúc động, nhưng trên mặt không biểu lộ ra ngoài, lời nói ra lại càng không khách khí: "Cô không sợ bản thân nhìn lầm người sao?"
Đôi mắt đào hoa của Đường Diệu Tâm sáng ngời: “Nếu ta thực sự nhìn lầm, vậy thì chỉ chứng minh con mắt của ta không tốt, ta thừa nhận!”
Ninh Cố Châu hừ lạnh một tiếng: "Muốn bổn vương giúp cô cứu Kiều Nương cũng được thôi, nhưng cô phải giúp ta chữa trị Trường Bình vô điều kiện."
Đường Diệu Tâm khóe môi hơi cong lên: "Thoả thuận vậy đi!"
Một tia nắng xuyên qua rèm xe chiếu vào khuôn mặt trắng như tuyết của nàng, mặt hoa da phấn, khiến mọi thứ trên thế gian đều trở nên vô sắc.