Đường Diệu Tâm bị Lâm Như Phong giáo huấn đến mức có chút khó hiểu.
Nàng luôn là người sẽ nói chuyện tử tế nếu người khác nói chuyện tử tế với nàng, người khác nói gắt với nàng một câu thì nàng sẽ gắt lại mười mấy câu.
Hôm qua là nàng gϊếŧ gà của người ta trước nên ít nhiều trong lòng cũng có chút áy náy, lúc này vẫn có thể kiên nhẫn giải thích: “Mười lượng bạc theo giá thị trường có thể mua được ít nhất một trăm con gà.”
"Lâm đại nhân dù có thương gà của ngươi đến thế nào đi nữa thì con gà đó cũng đã bị ta ăn rồi."
“Tức giận tổn hại đến gan, ngươi tốt nhất nên bình tĩnh lại! Dù ngươi có tức giận đến đâu, con gà đó cũng không thể sống lại được.”
Khi Lâm Như Phong nghe thấy điều này, hắn cảm thấy giữa hắn và nàng đã kết thành ân oán, bởi vì trong lời nói của nàng không hề có một chút hối lỗi.
Hắn lạnh lùng nói: “Cho dù mười lượng bạc có thể mua được một trăm con gà, nhưng trong một trăm con gà đó cũng không có một con nào là Tiểu Cẩm của ta!”
"Vương phi, người có biết Tiểu Cẩm thông minh và hiểu chuyện như thế nào không? Mỗi ngày nó đều có thể đẻ một quả trứng, mỗi sáng đều sẽ tới gọi ta dậy!"
"Thứ Vương phi gϊếŧ là một con gà, còn đối với ta thì là bạn đồng hành! Bạn đồng hành có dùng ngàn vạn lượng vàng cũng không mua được!"
Đường Diệu Tâm: "..."
Nàng vốn tưởng rằng Ninh Cố Châu ăn vạ đã rất vô liêm sỉ, nhưng nàng không ngờ rằng trình ăn vạ của Lâm Như Phong lại càng không biết xấu hổ!
Chẳng lẽ ăn vạ là phong cách của Tần Vương phủ?
Nàng sẽ không chấp nhận kiểu ăn vạ này!
Nàng mỉm cười với Lâm Như Phong: “Vương gia ngày hôm qua cũng ăn thịt gà. Lâm đại nhân không phải thấy ta dễ ức hϊếp thì liền cứ thế ức hϊếp ta chứ?”
"Ngươi có bản lĩnh thì đi gặp vương gia, để hắn bồi thường gà cho ngươi!"
Lâm Như Phong: "..."
Đường Diệu Tâm cũng lười để ý đến hắn, rất thong thả đi về hướng nơi mình ở.
Lâm Như Phong tức giận đến mức kéo Mạc Ly lại nói: "Ngươi xem cô ấy đi, vẫn còn cãi được!"
Mạc Ly nhẹ nhàng nói: "Lâm đại nhân vẫn nên nói ít vài câu đi! Hôm qua, vương phi đã đánh Ngọc công công một cách thô bạo, ngươi cũng biết mà."
“Sáng sớm hôm nay, trước đó cô ấy đã hạ độc làm Chu ma ma câm miệng, sau đó liền đánh bà ta mười phát.”
"Lâm đại nhân cho rằng danh tiếng của ngươi lớn hơn Ngọc công công và Chu ma ma, thế nên cô ấy không dám đánh ngươi sao?"
Lâm Như Phong: "..."
Chuyện Đường Diệu Tâm đánh người đã truyền khắp vương phủ rồi.
Nô tài của thái tử và hoàng hậu luôn tỏ ra kiêu căng trước mặt các thị vệ của vương phủ, các thị vệ cũng đã nhẫn nhịn rất lâu.
Lần này, đám thị vệ cảm thấy rất hả dạ nên đối với vị nữ chủ nhân của vương phủ rất tò mò và ngưỡng mộ.
Cũng có một số người thầm lo lắng cho Đường Diệu Tâm, nàng không giữ thể diện cho thái tử và hoàng hậu như vậy, sợ rằng sẽ đem lại phiền phức cho vương phủ.
Cho nên hôm nay trong vương phủ vẫn còn có người đánh cược Đường Diệu Tâm sẽ bị hoàng hậu trừng phạt nghiêm khắc, thậm chí không thể bình an vô sự.
Lúc này nàng đã không mất một sợi tóc mà quay lại khiến Mạc Ly rất bội phục!
Khi Ninh Cố Châu trở lại, Lâm Như Phong tố cáo với Ninh Cố Châu về việc của Đường Diệu Tâm, nói rằng nàng đã ăn gà của hắn mà còn gắt gỏng với hắn.
Sau khi Lâm Như Phong cáo trạng xong thì nhẹ giọng nói: “Vương gia và vương phi vừa mới thành thân, vương phi nhìn qua cũng không phải là dạng vừa.”
"Ta nghe người ta nói, nam nhân lần đầu thành thân phải cứng rắn thị uy, nếu không sau này sẽ bị bà la sát trong nhà ức hϊếp!"
Ninh Cố Châu biết Lâm Như Phong bình thường luôn làm việc rất chu toàn, vấn đề duy nhất của hắn chính là hắn yêu gà như sinh mạng.
Ninh Cố Châu không có tâm trạng nói mấy chuyện tầm thường như vậy với hắn, liền đưa cho hắn mười lượng bạc: “Tự mình đi mua một trăm con gà về, ngươi nhất định có thể tìm lại được Tiểu Cầm yêu quý của ngươi.”
Lâm Như Phong: "..."
Hai người này quả nhiên xứng là một đôi, cách đưa tiền cũng rất giống nhau!
Lâm Như Phong vẻ mặt thê lương nói: "Vương gia, ngài đây là trọng sắc hơn bạn! Vừa mới lấy vương phi đã không cần người bạn như ta rồi!"
Ninh Cố Châu không thèm để ý tới hắn, đi thẳng tới phòng của Đường Diệu Tâm.
Khi hắn bước vào, nàng đang bắt chéo chân dựa vào ghế, ra lệnh cho Mạc Ly gọt dưa gang cho nàng.
Ninh Cố Châu: "..."
Hắn trước nay chưa từng sai Mạc Ly làm việc như này, nhưng nàng lại rất tự nhiên sai vặt.
Mạc Ly thấy hắn đi vào, vội vàng hành lễ, Ninh Cố Châu mặt đen lại nói: "Ngươi gọt dưa giỏi thế này, hay là ngày mai ra chợ bán dưa luôn đi?"
Mạc Ly sợ đến mức run rẩy, ném con dao đi rồi kiếm cớ bỏ chạy.
Đường Diệu Tâm cảm thấy Ninh Cố Châu quá keo kiệt, nàng chỉ là nhờ thị vệ của hắn giúp nàng gọt một quả dưa thôi, vậy mà đã nổi giận rồi.
Nhưng bây giờ nàng đã ở dưới mái nhà của hắn, nàng không muốn khiến mối quan hệ với hắn trở nên quá căng thẳng.
Nàng cười ngoan ngoãn nói: "Vương gia quay về rồi sao, ta rất nhớ ngài!"
Ninh Cố Châu: "..."
Đối mặt với nụ cười cực kỳ giả tạo của nàng, hắn thấy khó chịu: “Cô cùng lắm chỉ là đại phu mà bổn vương mời đến, đừng tự coi mình là vương phi.”
“Hạ nhân và thị vệ của bổn vương gia, không phải cô muốn sai gì thì sai.”
Đường Diệu Tâm ghét giọng điệu trịch thượng của hắn, nhưng nàng lại mỉm cười, vẻ mặt ngoan ngoãn nói: “Vương gia nói rất đúng, chi bằng xem thử khế ước này đi.”
"Nếu vương gia không có ý kiến gì thì kí hãy ký vào!"
Nói xong, nàng lấy từ ngăn kéo bên cạnh ra hai bản khế ước.
Ninh Cố Châu nhìn thoáng qua, thấy cơ bản đều là điều mà hai người đã đạt được nhất trí trong hai ngày qua.
Đường Diệu Tâm thuận tay cầm một miếng dưa gang nói: "Ta và vương gia không những không có tình cảm, mà còn vừa nhìn đã ghét, hiện giờ bị buộc ở cùng nhau là điều mà cả ngài và ta đều không mong muốn."
“Ta sống trong vương phủ với tư cách là vương phi, sẽ không chịu sự chèn ép từ bất cứ ai, bao gồm cả vương gia.”
"Trong vòng một năm, ta nhất định sẽ giải được độc cho vương gia. Đến lúc đó, vương gia đưa cho ta hai mươi vạn lượng bạc, chúng ta đường ai nấy đi. Vương gia không được lại lấy việc ta từng ngủ với ngài ra làm khó ta nữa."
"Nếu trong vòng một năm ta không thể giải độc cho vương gia, vậy thì tùy vương gia xử lý!"
"Trong thời gian khế ước, ngoài việc đảm bảo an toàn cho ta, vương gia còn phải cố gắng hết sức để ta có được tâm trạng tốt."
"Việc này chỉ nói miệng không có căn cứ, ta và vương gia đều không tin tưởng lẫn nhau, tốt nhất nên giấy trắng mực đen làm chứng."
Ninh Cố Châu lạnh lùng nhìn nàng, chỉ vào một câu trong khế ước nói “không được cưỡng ép đối phương thực hiện nghĩa vụ phu thê” rồi hỏi: “Cô thật không biết xấu hổ mà viết ra những dòng này?”
Điều làm hắn ngạc nhiên là chữ viết của nàng cực kỳ đẹp, vừa khí khái lại rất tao nhã.
Đường Diệu Tâm cười nói: “Sự việc lần trước vương gia cũng biết là do ta bị người khác hại, không phải ta cố ý.”
“Hơn nữa ta cũng đã đưa cho ngài mười vạn lượng bạc, chuyện này coi như giải quyết xong.”
"Viết dòng này xem như là kiềm chế lẫn nhau, vương gia ngọc thụ lâm phong, ta cũng hoa nhường nguyệt thẹn, để phòng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, tốt nhất vẫn là nên cẩn thận."
Ninh Cố Châu ánh mắt lạnh lùng nói: "Có đạo lý."
Hắn cầm bút lên viết thêm một dòng chữ: “Nếu ai động tâm, không giữ lời hứa thì sẽ phải cởi hết y phục chạy một vòng quanh kinh thành.”
Một lúc lâu sau, hắn vô cùng hối hận vì lúc nãy mình đã viết thêm dòng chữ đó, tự mình tìm đến đau khổ!
Tự vả mặt!
Đường Diệu Tâm giơ ngón tay cái lên: "Vẫn là vương gia suy nghĩ chu toàn, bổ sung thêm dòng này cũng rất hay!"
Dựa vào dòng này của hắn, sau này nàng phải tìm cách câu dẫn khiến hắn động tâm với nàng, khiến hắn phải thực hiện như đã hứa!
Ninh Cố Châu lạnh lùng nhìn nàng một cái, cầm bút ký tên mình, Đường Diệu Tâm cũng liền ký tên.
Nàng vui vẻ cầm bản khế ước xoay một vòng, đưa tay về phía Ninh Cố Châu: "Vương gia, hợp tác vui vẻ!"