Ninh Cố Châu cuối cùng cũng hiểu tại sao Vu Tần lại nhìn hắn như vậy, tại sao khi bọn họ rời đi bà lại đưa cho hắn rất nhiều thuốc bổ.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu: "Đường Diệu Tâm, cô có phải là nữ nhân không, những lời này mà cũng có thể nói ra được sao?"
Đường Diệu Tâm cười nói: "Nam nhân không phải luôn thích đứng trước mặt người khác tự khoe bản thân về phương diện đó rất lợi hại sao? Vương gia đừng có ngại!"
Ninh Cố Châu: "..."
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Đường Diệu Tâm hai tay ôm tim, nói: "Lẽ nào ta nói sai rồi? Vương gia cảm thấy nói như vậy không thích hợp?"
"Vậy lần sau nếu có người hỏi ta vấn đề này, ta liền sẽ nói rằng vương gia hoàn toàn không có năng lực ở phương diện này?"
Ninh Cố Châu: "..."
Nàng có thể giải độc hay không hắn không biết, nhưng nếu hắn tiếp tục chung sống với nàng, sớm muộn gì cũng sẽ bị nàng làm cho tức chết!
Hắn lạnh lùng nhìn nàng.
Nàng bày ra vẻ mặt đang rất tổn thương: “Nói vương gia lợi hại thì không được, nói vương gia không được cũng không xong!”
"Thế này quá khó rồi, hay là vương gia dạy ta đi, lần sau có người hỏi ta loại chuyện này thì ta nên nói như thế nào?"
Nếu có thể, lúc này Ninh Cố Châu thật sự muốn một kiếm gϊếŧ chết nàng!
Hắn hừ lạnh một tiếng, nhảy xuống xe ngựa, lúc hắn vừa rời đi liền nghe được tiếng Đường Diệu Tâm ở trong xe cố gắng nhịn cười.
Ninh Cố Châu vốn rất tức giận, nhưng khi xuống xe ngựa, lại nghe thấy tiếng nàng cười như vậy, không hiểu vì sao cơn tức giận của hắn đã tiêu tan phân nửa.
Hắn hơi nhướng mày, hắn giận nàng cái gì chứ?
Bây giờ có xuống xe ngựa cũng không tốt, đúng lúc hắn có việc phải giải quyết.
Ninh Cố Châu thi triển khinh công tiến vào một căn gác xép cách đó không xa.
Sau khi hắn bước vào, một nam tử nho nhã ước chừng ba mươi tuổi hành lễ với Ninh Cố Châu: “Tham kiến tông chủ.”
Ninh Cố Châu trầm giọng hỏi: “Chuyện lúc trước giao cho ngươi tiến triển đến đâu rồi?”
Người nam tử trả lời: "Mọi việc đã được xử lý thoả đáng, việc Binh Bộ Thị Lang biển thủ quân lương chỉ cần tông chủ hạ lệnh, liền sẽ tung ra ngay."
Ninh Cố Châu nhẹ nhàng gật đầu: “Ngươi sắp xếp sao cho sự việc phát ra mạnh một chút, cắt đứt mọi đường đi của hắn, đồng thời cũng không được để cho bất kỳ ai phát hiện ra dấu vết.”
Người nam tử đáp: “Tông chủ yên tâm, sau khi sự việc bộc phát, Binh Bộ Thị Lang sẽ không còn đường thoát.”
Ninh Cố Châu liếc hắn một cái: "Khúc tiên sinh xử lý chu toàn thoả đáng, có ngươi làm việc, ta rất yên tâm."
Khúc Vô Ưu mỉm cười: "Bảy năm trước, tông chủ đã cứu mạng ta, để ta thành lập Vô Vọng tông. Hiện giờ Vô Vọng tông đã là bang phái đệ nhất thiên hạ."
“Có thể vì tông chủ làm chút chuyện, ta tất nhiên sẽ cẩn thận hành động, không để bại lộ.”
Ninh Cố Châu đưa tay vỗ vỗ vai hắn: “Những năm nay, ngươi đã vất vả rồi.”
Khúc Vô Ưu khẽ mỉm cười: “Có thể loại bỏ đi vây cánh của thái tử tàn bạo, đối với ta mà nói là chuyện rất đáng mừng, không gọi là vất vả.”
Ninh Cố Châu thanh âm lạnh lùng: "Căn cơ của Thái tử nằm ở Hộ Bộ và Binh Bộ, loại bỏ đi Binh Bộ Thị Lang chẳng khác nào chặt đứt một cánh tay của hắn."
"Khúc tiên sinh là một đại tài. Mấy năm nay ngươi vì ta mà làm những việc này đã chịu ấm ức rồi, thật là có chút không biết trọng nhân tài."
"Chuyện trước đây mà ta hứa với Khúc tiên sinh, ta nhất định sẽ làm được."
Khúc Vô Ưu cúi đầu nói: "Tông chủ đừng khách khí, những việc này đều do ta cam tâm tình nguyện làm."
"Nếu như năm đó không có tông chủ, chỉ sợ bây giờ ta đã thành một nắm đất, có thể báo thù, có thể làm việc cho tông chủ thì ta cũng rất vui rồi."
Khúc Vô Ưu vốn là một người tài tử nổi tiếng khắp thiên hạ. Khi còn niên thiếu hắn cậy tài khinh người, tính cách ngay thẳng, ít nhiều có chút tuỳ hứng.
Năm đó sau khi thái tử không chiêu mộ được hắn thì đã tạo ra một vụ án gian lận khoa khảo cho Khúc Vô Ưu, kết tội Khúc Vô Ưu vì tội tiết lộ đề thi.
Vụ án đó có liên quan đến rất nhiều người, thái tử nhân cơ hội này để thanh lọc các thế lực đối lập ở trong triều và đưa người của mình cài vào, thủ đoạn hết sức tàn nhẫn.
Thật không ngoa khi nói rằng thái tử đã tận dụng cơ hội đó để có thể triệt để đứng vứng trong triều đình. Ngay cả Thành Minh Đế cũng có vài phần kiêng kị.
Ninh Cố Châu tiếc người tài, bỏ ra rất nhiều công sức để cứu Khúc Vô Ưu ra, sau đó để Khúc Vô Ưu thành lập Vô Vọng tông.
Sau sự việc đó, Khúc Vô Ưu dường như trở thành một con người hoàn toàn khác, hắn không còn kiêu ngạo nữa.
Trong mấy năm qua, Khúc Vô Ưu đã giúp Ninh Cố Châu tập hợp lực lượng từ tứ phía.
Trong mắt người ngoài, Ninh Cố Châu là một phế vật vương gia tàn ác, xấu xi, nhưng thực chất lại có được một lực lượng rất lớn.
Triều đại lúc này, chỉ cần hắn nguyện ý thì có thể lật đổ bất cứ lúc nào.
Khúc Vô Ưu hỏi Ninh Cố Châu: “Khi nào tông chủ sẽ vào triều?”
Thành Minh Đế không thích Ninh Cố Châu, thái ấp của hắn là một vùng đất xa xôi và cằn cỗi nhất, giờ hắn chỉ là một hoàng tử nhàn rỗi ở kinh thành, không có chức quan chính thức.
Nhưng Khúc Vô Ưu biết, ngày mà Ninh Cố Châu muốn vào triều, triều đình sẽ lật đổ.
Ninh Cố Châu ánh mắt nhạt nhẽo: "Việc này không gấp, ta phải giải độc trước đã."
Khúc Vô Ưu biết tình trạng thân thể của Ninh Cố Châu, nhẹ nhàng thở dài: "Cũng đúng."
Ninh Cố Châu hỏi: “Ngươi có biết Quỷ Y có đệ tử không?”
Khúc Vô Ưu trong vài năm qua hành tẩu giang hồ, thu thập được không ít thông tin từ khắp nơi, thiên hạ trời đất không có nhiều thứ mà hắn không biết.
Khúc Vô Ưu có chút kinh ngạc nói: "Quỷ Y từ trước đến nay luôn cô độc, hành động đều tuỳ hứng. Ta chưa bao giờ nghe nói hắn thu có nhận đồ đệ."
Ninh Cố Châu nghĩ tới độc chiêu kỳ lạ của Đường Diệu Tâm, ánh mắt tối sầm.
Khúc Vô Ưu nhìn bộ dáng của hắn, tò mò hỏi: "Tại sao tông chủ đột nhiên lại hỏi về đệ tử của Quỷ Y?"
“Ta đã gặp một người.” Ninh Cố Châu trầm giọng nói: “Cô ấy nói có thể giải được độc của ta, ta hoài nghi cô ấy là đệ tử của Quỷ Y.”
Khúc Vô Ưu cau mày: "Mặc dù việc giải độc của tông chủ rất quan trọng, nhưng thân thể của tông chủ còn quan trọng hơn. Cẩn thận cô ta có động cơ thầm kín, mượn cớ để tiếp cận tông chủ."
Ninh Cố Châu nghĩ tới cách thức hành sự của Đường Diệu Tâm, phát hiện hắn rất khó đoán được tiếp theo nàng sẽ làm gì.
Nói chung, nàng là một trong số rất ít người trong đời mà hắn không thể nhìn thấu.
Nàng có tính cách khác biệt, tinh quái, làm việc khác với những người bình thường.
Khi hắn cảm thấy như mình biết nàng sắp làm gì, nàng lại luôn khiến hắn kinh ngạc.
Ninh Cố Châu gõ tay lên bệ cửa sổ: “Việc cô ấy tiếp cận ta quả thực có chút trùng hợp.”
"Ngươi không cần lo lắng, nếu cô ấy không thể giải độc được cho ta, ta sẽ không giữ cô ấy lại."
Khúc Vô Ưu biết rằng Ninh Cố Châu cực kỳ thông minh, không ai trên đời này có thể lừa được hắn.
Khi Đường Diệu Tâm một mình trở về Tần vương phủ, Lâm Như Phong nhìn thấy vẻ mặt phức tạp trong mắt nàng, chiếu lệ hành lễ: “Vương phủ trường sử Lâm Như Phong, tham kiến vương phi.”
Đường Diệu Tâm vừa nhìn đã nhận ra hắn ta chính là người đã khóc và gọi con gà mà nàng gϊếŧ tối qua là "Tiểu Cẩm".
Với ý tốt với người khác, nàng lấy ra mười lượng bạc đưa cho Lâm Như Phong: "Gà của ngươi nuôi rất tốt, số bạc này coi như ta dùng để mua gà của ngươi!"
Lâm Như Phong không có sở thích gì đặc biệt, chỉ thích nuôi gà, Đường Diệu Tâm ăn thịt gà của hắn, coi như đã phạm vào điều tối kỵ của hắn!
Hắn cười lạnh một tiếng: "Mặc dù cô là vương phi, nhưng cô cũng không được tùy ý gϊếŧ gà của người khác!"