Đường Diệu Tâm mỉm cười, Ninh Cố Châu đâu chỉ tính tình không tốt, tính tình hắn thực sự là rất rất xấu!
Nàng cũng sẽ không ngốc mà nói xấu Ninh Cố Châu trước mặt Vu tần. Nàng nhìn thấy Ninh Cố Châu đang nhìn nàng bằng ánh mắt sắc như dao.
Nàng cười nói: “Mẫu phi yên tâm, mấy tin đồn ở bên ngoài con không hề tin.”
"Vương gia đối với con rất tốt, con cũng rất thích vương gia, con đối với chàng tình nồng ý đượm!"
Ninh Cố Châu: "..."
Những đường gân trên trán hắn giật giật, bọn họ vừa mới thành thân, nàng dám nói với Vu tần rằng nàng với hắn tình nồng ý đượm, tính lừa ai vậy!
Vu tần cũng không tin lời của nàng, Đường Diệu Tâm liền cười tủm tỉm thì thầm vào tai Vu tần vài câu.
Vu tần nghe xong liền sửng sốt, sau đó mặt dần đỏ lên, quay đầu nhìn về phía Ninh Cố Châu, quả nhiên thấy Ninh Cố Châu cũng đang nhìn bọn họ.
Bà cười khúc khích, đưa tay véo nhẹ mũi Đường Diệu Tâm nói: "Con đúng là một nha đầu tinh quái!"
Đường Diệu Tâm dựa vào l*иg ngực Vu tần: "Không phải là do sợ mẫu phi không tin sao? Người lại còn cười nhạo con!"
Ninh Cố Châu đứng nhìn mà ngơ ngác, hắn rất tò mò Đường Diệu Tâm đã nói những gì với Vu tần, đến nỗi hai người cùng cười khúc khích vui vẻ như thế.
Ninh Trường Bình vốn đang chơi đùa với thỏ ở trong sân, nhìn thấy cảnh tượng này, thì không chơi với thỏ nữa.
Nàng phi tới ôm lấy Đường Diệu Tâm và Vu tần: “Mẫu thân, tẩu tẩu, con cũng muốn ôm!”
Sức của nàng mạnh đến mức ôm chặt lấy Đường Diệu Tâm và Vu tần cùng một lúc.
Đường Diệu Tâm: "..."
Ninh Trường Bình hét lên với Ninh Cố Châu đang đứng ở một bên: "Ca ca, ca cũng tới đây cùng ôm đi? Vui lắm!"
Ninh Cố Châu: "..."
Hắn đưa tay day day giữa mi tâm, muội muội ngốc nghếch này!
Trong bữa trưa, Vu tần không ngừng gắp thức ăn vào bát Đường Diệu Tâm: “Ăn nhiều một chút!”
Ninh Trường Bình bưng đĩa thức ăn đổ vào trong bát Đường Diệu Tâm: “Đây là món mà muội thích nhất, tẩu tẩu, cho tẩu một nửa!”
Đồ ăn trong bát Đường Diệu Tâm đầy đến nỗi suýt đổ ra ngoài: “…”
Ninh Cố Châu nhìn thấy cảnh này, trong mắt có chút không rõ ý tứ, hắn ho nhẹ một tiếng.
Vu tần mỉm cười, gắp thức ăn vào bát hắn: "Châu nhi cũng vất vả rồi, ăn nhiều một chút, bồi bổ thân thể thật tốt.”
Nói xong, bà liếc nhìn Ninh Cố Châu đầy ẩn ý, khiến da đầu hắn có chút tê dại.
Ninh Cố Châu càng tò mò Đường Diệu Tâm đã nói với Vu tần những gì.
Sau khi rời khỏi cung, Đường Diệu Tâm hỏi Ninh Cố Châu: “Trước đó Trường Bình cũng bị trúng độc phải không?”
Tuy rằng nàng không thích Ninh Cố Châu nhưng nàng lại thích sự ngây thơ trong sáng của Ninh Trường Bình.
Nghe được câu hỏi này, vẻ mặt Ninh Cố Châu trở nên lạnh lùng, áp suất không khí xung quanh cũng trở nên cực kỳ thấp.
Đường Diệu Tâm cảm giác được hắn có gì đó dị thường, nói: "Nếu ngài không muốn thì đừng nói, coi như ta chưa từng hỏi."
Thanh âm của Ninh Cố Châu lạnh lùng: “Con bé không chỉ bị trúng độc, mà năm sáu tuổi còn bị người khác dùng vật nặng đập vào đầu.”
“Độc của con bé hiện đã giải, nhưng trí óc lại không được như người bình thường nữa. Đại phu nói rằng cả đời này con bé có thể chỉ có ý thức như một đứa trẻ bảy tám tuổi.”
Tuy rằng Đường Diệu Tâm đã đoán được Ninh Trường Bình bị người khác hại như vậy, nhưng kẻ ra tay lại tàn nhẫn hơn nàng tưởng tượng.
Nàng cau mày: “Hạ độc tàn nhẫn như vậy với một đứa trẻ sáu tuổi, kẻ này thật quá điên rồ!”
Có lẽ lời này của nàng đã khiến Ninh Cố Châu xúc động, hắn ít khi nói thêm vài câu: “Phụ hoàng có rất nhiều con cái, nhưng ông ấy chỉ có một cô con gái là Trường Bình.”
“Cho nên phụ hoàng đối xử với nàng còn tốt hơn cả hoàng tử. Có một đoạn thời gian, ông ấy thường xuyên đến cung của mẫu phi để gặp Trường Bình, vậy nên các nữ nhân trong cung đã không thể ngồi yên được.”
"Lúc đó ta vừa bị trúng độc, thân thể suy yếu, không có khả năng bảo vệ Trường Bình..."
Lúc này, hắn mới ý thức được mình đã nói quá nhiều với Đường Diệu Tâm, liền đổi chủ đề: “Trường Bình như thế này cô có thể chữa trị được không?”
Đường Diệu Tâm trước đây chỉ nghe nói qua cung đấu rất đáng sợ, lần này coi như đã được tiếp xúc trực diện.
Đường Diệu Tâm với Ninh Trường Bình rất hợp duyên, cũng đồng cảm với những trải nghiệm của nàng ấy trong nhiều năm qua, sẵn lòng chữa trị cho nàng ấy.
Chỉ là Đường Diệu Tâm biết, chuyện này nàng không thể quá chủ động, nếu như quá chủ động, nam nhân này có thể sẽ nghĩ nhiều.
Nàng bày ra vẻ mặt công tư phân minh: "Hôn sự giữa ta và vương gia là như thế nào, trong lòng hai ta đều rõ."
"Phí chữa trị đã thương lượng trước đó không bao gồm việc chữa trị cho Trường Bình. Nếu vương gia muốn ta chữa trị cho Trường Bình, e rằng sẽ phải trả thêm."
Ninh Cố Châu cười lạnh: “Cô đúng là đồ mê tiền!”
Đường Diệu Tâm cười nói: “Người không ham tiền thì sống uổng một đời, ta thứ nhất không thương thiên hại lí, thứ hai không khinh nam bá nữ, ta chỉ dựa vào năng lực của mình để kiếm tiền, có vấn đề gì không? "
Ninh Cố Châu: "..."
Hắn biết nàng lắm lí lẽ, lạnh giọng hỏi: “Cần bao nhiêu tiền để trị bệnh cho Trường Bình?”
Đường Diệu Tâm suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Để lần sau kiểm tra mạch tượng của Trường Bình thật kỹ rồi sẽ xem xét phí chữa trị. Chỉ là ta chữa bệnh sẽ rất tốn kém, thấp nhất cũng đến một vạn lượng bạc."
Ninh Cố Châu lạnh lùng liếc nàng một cái: “Chỉ cần Trường Bình có thể khỏi bệnh, phí chữa trị có tốn bao nhiêu cũng không vấn đề.”
Ánh mắt Đường Diệu Tâm bỗng sáng lên: "Ta thích nhất bộ dáng giàu sang phú quý này của vương gia! Bệnh của Trường Bình cứ để ta lo liệu!"
Ninh Cố Châu hừ lạnh một tiếng, cố chịu đựng nhưng cuối cùng cũng không nhịn được nữa, trầm giọng hỏi: “Hôm nay cô rốt cuộc đã nói gì với mẫu phi?”
Đường Diệu Tâm vốn đoán trước là hắn sẽ hỏi, nhưng lại không muốn trả lời, nàng cười với Ninh Cố Châu nói: "Vương gia thông minh như vậy, loại chuyện này lại không đoán ra được sao?"
Ninh Cố Châu không phải là người kiên nhẫn để chơi trò đoán mò với nàng, ánh mắt hắn u lãnh, kiếm trong tay nhanh chóng đã rút ra khỏi vỏ, lạnh lùng nói: “Nói!”
Đường Diệu Tâm: "..."
Nam nhân này hở một tí là rút kiếm, thú vị lắm sao?
Nàng đưa tay cầm nhẹ vào lưỡi kiếm đang đặt ở cổ, đẩy kiếm ra: "Chúng ta nói trước đã, sau khi ta nói ra, ngài không được đánh ta, cũng không được mắng ta!"
Ninh Cố Châu nghi ngờ nhìn nàng, cảm thấy lời nàng sắp nói sẽ không có gì hay ho.
Nàng nói thêm: "Nếu ngài không đồng ý thì bây giờ cứ gϊếŧ ta luôn đi!"
Ninh Cố Châu tra kiếm vào vỏ: “Cô nói đi, bổn vương đồng ý với cô.”
Đường Diệu Tâm nhìn hắn một cái: “Đây là vương gia bảo ta nói đấy nhé!”
Nàng ho nhẹ một tiếng: “Ta nói với Vu tần nương nương, vương gia dời đến biệt viện ở ngoài thành là vì ta.”
“Ngay từ mấy năm trước, vương gia đã có tình cảm sâu đậm với ta, và ta cũng có tình cảm sâu sắc với vương gia.”
“Vì vậy, trong ngày đại hôn, người khác có thể xem hai ta như trò cười, nhưng trong lòng hai ta lại rất vui vẻ.”
“Đêm qua, vương gia cuối cùng cũng đạt được như ý nguyện, muốn ta mười lần trong một đêm.”
Ninh Cố Châu: "..."
Hắn biết là nàng sẽ nói nhảm, nhưng hắn không ngờ nàng lại nói nhảm đến mức này!
Hắn tức giận đến nỗi muốn rút kiếm lần nữa, nhưng Đường Diệu Tâm lại ấn vào tay hắn: "Chúng ta đã nói trước rồi, ngài không được phép nuốt lời!"
“Hơn nữa, chuyện này chỉ là ta muốn dỗ dành Vu tần nương nương thôi, là vương gia ép ta phải nói ra!”
Ninh Cố Châu cảm thấy rất thú vị khi xem nàng làm người khác nổi giận, nhưng khi nàng khiến hắn nổi giận, loại cảm giác này một lời khó nói hết!