Vương Phi Ta Không Bàn Võ Đức

Chương 23: Công Chúa Ngốc Bạch Ngọt

Hoàng hậu khẽ mỉm cười: “Trước đây bổn cung đã nghe qua một số tin đồn về Tần vương phi, bây giờ nhìn thấy khăn trắng, những tin đồn đó đều tự khắc được sáng tỏ.”

"Nhưng Tần vương phi dù sao cũng là lớn lên ở thôn trang, thiếu chút lễ nghi."

“Đợi sau khi con hồi môn, liền vào cung theo giáo tập ma ma học chút lễ nghi, đỡ cho mai này bị triều thần cười nhạo.”

Ninh Cố Châu khẽ nhíu mày, việc hoàng hậu mời vào cung học lễ nghi chỉ là đổi cách thức hành hạ Đường Diệu Tâm mà thôi.

Suy cho cùng, muốn học được tư thế hành lễ thật chuẩn thì cũng phải chịu nhiều đau khổ.

Hoàng hậu nhất định sẽ cố ý làm khó, người khác vào cung học lễ nghi có thể sẽ khó khăn, nhưng Đường Diệu Tâm ở đó thì không khác nào vào địa ngục.

Hắn thẳng thừng từ chối: “Bổn vương thích sự tuỳ hứng thoải mái lớn lên từ thôn trang của nàng, không muốn gò bó nàng.”

Hoàng hậu cười nói: “Thật không ngờ Tần Vương vốn luôn lạnh lùng, lại biết quan tâm đến người khác như vậy.”

"Chỉ là cô ấy đã gả vào hoàng thất, vậy nên nhất định phải biết chút lễ nghi, bằng không phụ hoàng con sợ là sẽ trách bổn cung không dạy dỗ cô ấy thật tốt."

Ninh Cố Châu vẫn muốn từ chối, nhưng Đường Diệu Tâm lại vui vẻ nói: "Cảm tạ mẫu hậu, mẫu hậu yên tâm, con nhất định sẽ học lễ nghi thật tốt, nhất định sẽ không làm mẫu hậu thất vọng!"

Ninh Cố Châu quay đầu nhìn nàng, nàng mỉm cười ngọt ngào với hắn.

Chỉ cần nhìn nụ cười của nàng thì rất dễ khiến người khác liên tưởng đến ngốc bạch ngọt.

Ngốc bạch ngọt: chỉ người ngây thơ và ngọt ngào

Nhưng khi Ninh Cố Châu nhìn thấy nụ cười của nàng thì lại cảm thấy có người sắp gặp xui xẻo rồi.

Hắn liền thấy rằng mình lo lắng cho nàng một hồi đúng là vô ích, có lẽ kẻ muốn trừng phạt nàng cuối cùng mới là kẻ bị trừng phạt.

Hoàng hậu vừa đạt được mục đích thì nở một nụ cười giả tạo: “Tần vương phi quả nhiên là một đứa trẻ ngoan.”

Sau khi ra khỏi cung của hoàng hậu, thiếu nữ mặt tròn vừa giúp Đường Diệu Tâm lúc nãy nhanh chóng đuổi theo, hét lên: “Ca ca, tẩu tẩu, chờ muội với!”

Thiếu nữ rất nhanh đã chạy đến chỗ Đường Diệu Tâm, khuôn mặt tươi cười, trông rất đáng yêu.

Đôi mắt phượng của Ninh Cố Châu lộ ra sự dịu dàng hiếm thấy: “Đây là Trường Bình, muội muội ruột của bổn vương.”

Đường Diệu Tâm không biết rõ tình hình của hoàng thất, cũng không ngờ Ninh Cố Châu lạnh lùng lại có một muội muội đáng yêu như vậy.

Ninh Trường Bình cười tủm tỉm nói: “Ngày hôm qua muội vốn là muốn đi dự đại hôn của ca ca tẩu tẩu, nhưng sáng sớm vừa thức dậy đã bị người khác tính kế, làm đau bụng cả ngày trời.”

"Tẩu tẩu, tẩu thật xinh đẹp, so với Đường Giang Tiên đạo đức giả kia thì đẹp hơn nhiều!"

Đường Diệu Tâm không ngờ lời nói của cô nương này lại thẳng thắn như vậy, nàng có chút kinh ngạc, người này có lẽ mới thật sự là ngốc bạch ngọt chân chính.

Nàng cười nói: “Trường Bình cũng rất xinh đẹp.”

Ninh Trường Bình tủm tỉm kéo Đường Diệu Tâm nói: "Mẫu phi biết hôm nay ca ca sẽ dẫn tẩu tẩu vào cung, cho nên người đã dậy sớm, làm rất nhiều đồ ăn ngon!"

"Mau đi thôi, không thì đồ ngon đó sẽ nguội mất!"

Nàng kéo Đường Diệu Tâm đi về phía trước, ngây thơ trong sáng như một cô bé bảy tám tuổi, không hề có sự đoan trang mà một công chúa nên có.

Đường Diệu Tâm trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng lúc này nàng cũng không muốn hỏi nhiều, nàng dùng tay trái bắt mạch cho Ninh Trường Bình, hơi nhướng mày.

Mạch tượng của Ninh Trường Bình cũng có dấu hiệu từng bị trúng độc, sự ngây thơ hồn nhiên của nàng lúc này có lẽ cung không phải là bình thường.

Ninh Trường Bình dắt Đường Diệu Tâm rẽ trái rẽ phải một quãng đường dài, mới dừng lại trước một tẩm cung hẻo lánh cũ nát, vui vẻ kêu lên: “Mẫu phi, bọn con đến rồi!”

Một phu nhân khoảng bốn mươi tuổi đi ra, gương mặt tươi cười nhìn thấy Đường Diệu Tâm, nói: "Con là Diệu Tâm đúng không, mau vào đi."

Bà là mẫu phi của Ninh Cố Châu, Vu tần.

Đường Diệu Tâm vừa định hành lễ thì Ninh Trường Bình đã kéo Đường Diệu Tâm vào trong: “Chúng ta đi ăn đồ ngon đi!”

Đường Diệu Tâm: "..."

Nàng phát hiện ra Ninh Trường Bình có thể lực rất mạnh, nàng thậm chí bị kéo mà không thoát ra được!

Vu tần nhìn thấy cảnh tượng này liền bật cười: “Trường Bình con bé này…”

Ninh Cố Châu đi tới trước mặt Vu tần hỏi: “Mẫu thân dạo này vẫn khoẻ chứ?”

Vu tần gật đầu: “Ta vẫn khoẻ, con không cần lo lắng.”

Bà nhìn vào bên trong, thấy Ninh Trường Bình đã kéo Đường Diệu Tâm vào sảnh bên.

Lúc này Ninh Trường Bình đang nhét điểm tâm vào miệng Đường Diệu Tâm, Đường Diệu Tâm mỉm cười cắn một miếng, hai người nhìn trông rất vui vẻ thoải mái.

Bà có chút lo lắng nhìn Ninh Cố Châu: “Những năm qua, con đã chịu ấm ức rồi.”

Ánh mắt Ninh Cố Châu hơi thu lại, thanh âm trầm thấp: “Là do nhi tử vô năng, không bảo vệ được mẫu phi và Trường Bình.”

Vu tần lắc đầu: “Sao có thể trách con được? Là ta đã liên luỵ đến con.”

Bà dựa sát vào hắn nói: “Mặc dù hôn sự của hai đứa không phải là tự nguyện, nhưng cuối cùng thì con vẫn phải lấy vợ sinh con.”

"Diệu Tâm có vẻ là một cô nương tốt, con đừng suốt ngày giữ vẻ mặt nghiêm túc, phải đối xử với con bé tốt một chút."

Chuyện giữa Ninh Cố Châu và Đường Diệu Tâm thật sự rất khó giải thích bằng lời, hắn cũng không thể kể chi tiết cho Vu tần, sợ sẽ khiến bà lo lắng.

Hắn nhẹ nhàng nói: “Mẫu phi yên tâm, chỉ cần nàng không gây phiền toái cho con, con sẽ không làm khó nàng.”

Vu tần thở dài: "Tính tình con cũng quá lạnh lùng rồi!"

"Châu Nhi, mẫu phi biết năng lực của con, con không cần phải vì mẫu phi mà nhẫn nhịn, con muốn làm gì thì cứ làm đi."

"Mẫu phi, con chỉ mong người và Trường Bình đều có thể khỏe mạnh và hạnh phúc."

Ninh Cố Châu nhẹ giọng nói: “Mẫu phi, người đừng lo lắng cho con, qua một thời gian nữa con sẽ tìm cách thuyết phục phụ hoàng cho phép con trở về phong địa. Đến lúc đó, mẫu phi và Trường Bình đều sẽ đi cùng con.”

Nếu đi phong địa thì sẽ phải sống ở ngoại bang, rời khỏi kinh thành thì hoàng hậu và thái tử sẽ không còn có thể lấy Vu tần ra uy hϊếp hắn nữa.

Mặc dù Vu tần cảm thấy rằng việc hắn đi thái ấp là điều tốt nhất, nhưng để làm được cũng không phải là điều dễ dàng.

Bà vốn tính tình ôn hòa, lúc này không đành lòng làm phật ý hắn, liền mỉm cười gật đầu: "Được! vậy đến lúc đó mẫu phi sẽ theo con đi hưởng phúc."

Cung của Vu tần bề ngoài trông có vẻ tồi tàn nhưng bên trong lại rất sạch sẽ, có hai cung nữ và hai thái giám.

Khi nhìn thấy Ninh Cố Châu và Đường Diệu Tâm, bọn họ đều cung kính hành lễ.

Đường Diệu Tâm liếc nhìn thấy trong sân trồng rất nhiều rau củ, trong góc sân thậm chí còn nuôi mấy con thỏ.

Nàng rất kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy trong cung, Vu tần đứng bên cạnh nói: “Có phải con cảm thấy trong cung có một nơi như thế này rất kỳ quái không?”

Đường Diệu Tâm gật đầu, Vu tần cười nói: “Ta xuất thân thấp hèn, sinh ra Cố Châu và Trường Bình cũng chỉ được thăng đến tần vị.”

“Hoàng thượng không yêu thích ta, người trong cung luôn cá lớn nuốt cá bé, ta cũng không có bản lĩnh nào, chỉ có thể lĩnh bạc hàng tháng.”

"Mấy năm trước ta bệnh nặng, Cố Châu và Trường Bình đã tới chỗ hoàng thượng náo loạn một trận, hoàng thượng liền cho ta chuyển đến đây, tự mình trồng một ít rau và nuôi vài con thỏ."

"Nơi này quá xa, bình thường không có nhiều người tới, nhưng cuộc sống kỳ thực so với trước đây lại khá hơn."

Đường Diệu Tâm không nghĩ tới Vu tần sẽ nói cho nàng biết những chuyện này nên nàng có chút kinh ngạc.

Vu tần nói thêm: “Ta biết chuyện hôn sự của con với Châu Nhi, trước đây ta cũng từng nghe qua một số chuyện về con.”

"Trước khi gặp con thì ta cũng có chút lo lắng. Nhưng sau khi gặp con, ta mới nhận ra rằng mình đã lo lắng quá mức rồi."

"Châu Nhi nhìn bề ngoài thì tính tình có vẻ không tốt lắm, nhưng thực ra nó lại có trái tim ấm áp. Ai đối xử tốt với nó thì nó sẽ đối xử tốt gấp đôi."