Vương Phi Ta Không Bàn Võ Đức

Chương 18: Không Phải Trinh Nữ

Ninh Cố Châu nhìn thứ đen xì trước mắt, khắp người toả ra khí tức lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn Đường Diệu Tâm.

Hắn thực sự nổi điên, sau khi nghe lời nói của nàng, lại ma xui quỷ khiến đi theo nàng vào bếp nơi ngọn lửa vừa được dập tắt, đào hoa kê chôn ở trong bếp ra!

(hoa kê: món gà ăn mày, gà được bao quanh bởi bùn non rồi vùi xuống đất nướng lên)

Đường Diệu Tâm dường như không để ý tới phản ứng của hắn, nàng dùng một hòn đá đập vỡ lớp bùn trên bề mặt hoa kê.

Trong phút chốc, mùi thơm tràn ngập, Ninh Cố Châu trong bụng cồn cào, hắn nhớ ra mình vẫn chưa ăn tối.

Đường Diệu Tâm nhìn hắn, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày của hắn cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt.

Đường Diệu Tâm cười, xé một cái đùi gà cho hắn: “Lửa bên ngoài phải đủ lớn, mới có thể nướng ra được hoa kê ngon như vậy!”

Ninh Cố Châu vẻ mặt lạnh lùng nhìn nàng: “Cho nên lửa trong nhà bếp là do cô đốt?”

“Cái này thật sự không phải!” Đường Diệu Tâm đáp: “Đốt nhà bếp chỉ là ngoài ý muốn.”

Thật sự là ngoài ý muốn, sau khi vùi con gà vào bếp thì nàng đang nghĩ cách làm thế nào để cứu Kiều Nương, trong lúc nàng ngẩn ngơ thì lửa đã lan ra bên ngoài, đốt cháy nhà bếp.

Ninh Cố Châu không tin một lời nào của nàng, hừ lạnh một tiếng.

Đường Diệu Tâm huých nhẹ vai hắn: “Mặc dù đêm tân hôn của chúng ta vô tình cháy nhà bếp, nhưng vương gia đã cùng ta nướng gà, gia tăng tình cảm phu thê.”

"Trải nghiệm này vừa phù hợp với bối cảnh đêm tân hôn truyền thống vừa có tính sáng tạo. Vương gia có nghĩ rằng đêm tân hôn của chúng ta đặc biệt tuyệt vời không?"

Ninh Cố Châu ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng: “Nếu cô không giải được độc trên người ta, ta cũng không ngại biến cô thành hoa kê!”

Đường Diệu Tâm đưa tay chạm vào lớp da vàng giòn mềm mại của con gà.

Nàng cười ngọt ngào: "Vương gia, ngài thật là xấu xa! Muốn cởi y phục của người ta thì cứ nói. Sao phải ẩn ý như vậy?"

Lúc này Ninh Cố Châu mới nghĩ tới gà đã vặt lông, tương ứng với việc cởi bỏ y phục trên người...

Đôi mắt hắn sắc như dao găm, hắn lạnh lùng nhìn nàng rồi quay người bỏ đi.

Đường Diệu Tâm huýt sáo với hắn, hung dữ cái gì chứ? Nàng không thèm sợ hắn!

Nàng xé một miếng thịt gà, cắn một miếng, mùi thơm ngào ngạt khiến nàng vô cùng thoả mãn.

Ở Vạn Hộ Hầu phủ, Đường Giang Tiên dù đã cố gắng hết sức để chịu đựng nhưng vẫn cào ra trên mặt hai vết máu.

Còn tay nàng bị trầy xước đến mức không thể nhận ra.

Đại phu đã đến xem qua cho hai người và nói rằng bọn họ đã trúng một loại độc nào đó.

Không có cách chữa trị chất độc này, nhưng cơn ngứa sẽ thường tự giảm sau ba ngày.

Đại phu kê cho họ thuốc chống ngứa nhưng hiệu quả lại không rõ rệt.

Khi Lý thị nghe hạ nhân hồi bẩm chuyện hôm nay Đường Diệu Tâm và Ninh Cố Châu ở hỉ đường, bà tức giận đến nỗi bộ mặt dữ tợn nói: “Đường Diệu Tâm thật to gan!”

"Nó đến cả mặt mũi thái tử cũng dám đánh, nó thực sự nghĩ rằng bản thân là Tần vương phi sao?"

Bà nhìn vết cào trên mặt Đường Giang Tiên thì vô cùng đau xót: “Giang Tiên, con không thể gãi nữa.”

"Khuôn mặt xinh đẹp của con mà bị tổn hại thì không hay đâu!"

Đường Giang Tiên sáng nay còn không để Đường Diệu Tâm vào mắt, nhưng bây giờ nàng biết muội muội lớn lên ở thôn trang của nàng, không phải là người dễ đυ.ng.

Bởi vì quá ngứa ngáy nên nàng khó có thể giữ được vẻ ưu nhã bình tĩnh thường ngày, gương mặt kiều diễm như hoa lúc này vô cùng méo mó, cực kỳ xấu xí.

Nàng hít một hơi sâu, nói: “Việc Ngọc công công hôm nay tới Tần Vương phủ là con hiến kế với Thái tử.”

"Hiện tại Ngọc công công bị Đường Diệu Tâm làm nhục như vậy, Thái tử điện hạ chỉ sợ sẽ giận cá chém thớt với con."

"Mẫu thân, con sợ mười vạn lượng bạc vẫn không thể giúp con lên được vị trí thái tử phi, còn phải xử lý luôn cả Đường Diệu Tâm mới được!"

Hôm nay đáng lẽ nàng đã hủy hoại hoàn toàn thanh danh của Đường Diệu Tâm, Đường Diệu Tâm từ nay về sau sẽ không thể ngẩng cao đầu ở kinh thành.

Nhưng nàng thực sự không ngờ rằng Đường Diệu Tâm lại dám công khai uy hϊếp Ngọc công công.

Nàng càng không ngờ rằng nam nhân được Trương ma ma sắp xếp ngủ với Đường Diệu Tâm lại thay đổi thái độ sau khi bị Đường Diệu Tâm đe dọa!

Chuyện này có điểm kỳ lạ, nhưng Trương ma ma đã chết nên nàng không thể biết nam nhân đó rốt cuộc có ngủ với Đường Diệu Tâm hay không.

Nhưng chất độc mà khi đó nàng đưa cho Đường Diệu Tâm không có thuốc nào giải được, chỉ có thể chữa khỏi bằng cách ngủ với một nam nhân, nên Đường Diệu Tâm chắc chắn đã mất trinh khiết.

Lý thị gật đầu: "Đường Diệu Tâm là thiên sát cô tinh, con cùng thái tử từ trước tới nay quan hệ vẫn rất tốt."

"Nó vừa về phủ, thái tử với con liền có rạn nứt, thiên sát cô tinh này không nên sống trên đời!"

Đường Giang Tiên cố chịu đựng sự ngứa ngáy trên người, nói: "Đêm nay khi Đường Diệu Tâm cùng Tần Vương động phòng, Tần Vương nhất định sẽ phát hiện Đường Diệu Tâm không còn là trinh nữ."

"Mặc dù hôm nay Tần Vương đã bảo vệ Đường Diệu Tâm trước mặt người khác, nhưng trên đời này không có nam nhân nào có thể dung thứ cho tân nương tử của mình mất đi trinh khiết trước khi thành thân."

"Tần Vương hung bạo, nếu như Hầu phủ chúng ta bảo vệ Đường Diệu Tâm, cô ta có thể còn có đường sống. Hiện tại hầu phủ không quan tâm cô ta nữa, cô ta nhất định sẽ chết!"

"Mẫu thân, hiện tại người nên phái người truyền tin tới Đông Cung, nói bọn họ sáng sớm ngày mai phái người đến Tần vương phủ kiểm tra khăn trắng!"

Nếu trên khăn trắng không có vết máu thì chứng tỏ Đường Diệu Tâm đã mất trinh khiết trước khi thành thân.

Cho dù Tần Vương vẫn muốn bảo vệ Đường Diệu Tâm, nhưng một khi chuyện này bị bại lộ, Tần Vương sẽ mất hết thể diện, nhất định sẽ không bảo vệ cô ta nữa!

Lý thị hai mắt sáng lên: “Vẫn là Giang Tiên của ta thông minh, suy nghĩ chu toàn.”

"Chỉ cần kiểm tra khăn trắng, sự tình bại lộ, Tần Vương nhất định sẽ vì thể diện mà gϊếŧ Đường Diệu Tâm!"

Đường Giang Tiên nhìn Lý thị: "Mẫu thân, Đường Diệu Tâm cũng là do người sinh ra, người thật sự nỡ để cô ta chết sao?"

Lý thị tỏ ra không quan tâm: “Khi sinh nó, ta đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, nó lại là thiên sát cô tinh, thậm chí còn khắc chết gia gia của con.”

"Người như nó là tai hoạ trên đời, thà chết sớm đi còn hơn!"

Đường Giang Tiên biết Lý thị không thích Đường Diệu Tâm, nhưng nàng không ngờ rằng Lý thị lại ghét Đường Diệu Tâm đến vậy.

Nàng nhẹ nhàng thở dài: "Đường Diệu Tâm là muội muội của con, nếu không vạn bất đắc dĩ thì con cũng không muốn cô ta chết."

"Nhưng cô ta quá tệ, con đã cho cô ta một mối hôn sự tốt như vậy, cô ta không những vô ơn bạc nghĩa mà còn tính kế với con..."

“Thôi vậy, sau khi cô ta chết, con nhất định sẽ mua cho cô ta một cỗ quan tài thật tốt.”

Lý thị thở dài nói: "Giang Tiên của ta đúng là quá lương thiện, nó hại con như vậy, con còn suy nghĩ cho nó!"

Nói xong, bà lại bắt đầu chửi bới: "Đường Diệu Tâm lớn lên ở thôn trang, vừa ngông cuồng vừa ác độc, đến một chút lòng biết ơn cũng không có!"

"Ta thà không có đứa con gái như nó!"

Đường Giang Tiên chưa bao giờ coi trọng Đường Diệu Tâm, chuyện xảy ra hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, nàng sẽ không dễ dàng để những việc ngoài ý như vậy xảy ra lần nữa.

Nàng là đích nữ duy nhất của Hầu phủ, là thiên kim tiểu thư lớn lên được hàng vạn người sủng ái ngưỡng mộ.

Nếu Đường Diệu Tâm ngoan ngoãn nghe lời, còn có chút hữu dụng thì nàng cũng miễn cưỡng có thể chịu được Đường Diệu Tâm sống thêm một thời gian nữa.

Dù sao thì chuyện thiên sát cô tinh kết đôi với Tần vương tàn bạo cũng khiến thái tử vui vẻ.

Nhưng hiện tại Đường Diệu Tâm không chịu hợp tác, vậy thì để cô ta chết đi!