Đường Diệu Tâm cẩn thận lấy ra một ngàn lượng trong người, ném tới trước mặt người nam tử.
Nam tử dùng tay che kín người: "Ta... ta chỉ ngủ với nữ nhân, không ngủ với nam nhân..."
Đường Diệu Tâm cười nói: “Ngọc công công không tính là nam nhân.”
Nam tử như muốn khóc: "Nhưng hắn cũng không phải là nữ nhân!"
Đường Diệu Tâm trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi có ý gì? Ngươi chê Ngọc công công nam không ra nam nữ không ra nữ sao?"
Ngọc công công: "..."
Người nam tử thận trọng liếc nhìn Ngọc công công một cái, rụt cổ lại không dám biểu lộ sự tức giận.
Đường Diệu Tâm khoanh tay trước ngực nhìn Ngọc công công: "Ngươi xem lại mình đi, ngươi nam không ra nam nữ không ra nữ, ngay đến cả một tên côn đồ trong chợ cũng khinh thường ngươi!"
"Ngươi quan tâm đến chuyện nam nữ như thế, nhưng lại không thể làm gì. Ta thích nhất là giúp đỡ người ta thực hiện được tâm nguyện, nhưng mà loại chuyện này phải dựa vào sự tình nguyện của cả hai bên, không thể ép buộc được."
"Hay là thế này đi? Ta trả một vạn lượng, giúp ngươi tìm được người nguyện ý ngủ với ngươi. Ngươi đừng có nhìn ta như vậy... Này, ngươi đừng chạy mà!"
Ngọc công công không còn quan tâm đến nhiệm vụ được thái tử giao nữa, co chân lên chạy trốn.
Đường Diệu Tâm hét phía sau hắn: "Ngươi đừng vội, lời hứa của ta sẽ không vì ngươi rời đi mà mất hiệu lực, sẽ có hiệu lực mãi mãi!"
"Ta tuyên bố luôn ở đây, sau này ai là người đầu tiên khiến Ngọc công công hoàn hảo tận hưởng sự thân mật thăng hoa thì có thể đến gặp ta lãnh một vạn lượng!"
Ngọc công công gần như ngã xuống đất khi nghe đến đây, nữ nhân này chắc chắn bị điên rồi!
Đường Diệu Tâm thấy tất cả khách khứa đều nhìn mình, nàng khẽ mỉm cười: “Mọi người đây là muốn làm chứng cho Ngọc công công sao?”
"Yên tâm, ta rất xem trọng lời hứa, vì cuộc sống hạnh phúc của Ngọc công công, hoan nghênh mọi người truyền bá tin tức ra ngoài."
Khách mời: "..."
Bọn họ vốn là đến xem trò cười của Ninh Cố Châu, không ngờ lại là xem trò cười của thái tử!
Đích thứ nữ của Vạn Hộ Hầu Phủ xinh đẹp như hoa nhưng hành động lại vô cùng táo bạo.
Thật là đáng sợ!
Từng người một đến rượu cũng không dám uống, kiếm cớ chuồn đi.
Trong chốc lát, sảnh cưới vốn đầy khách mời bằng hữu, chẳng mấy chốc đã không còn một ai.
Đường Diệu Tâm tặc lưỡi vài cái, xem ra hôm nay nàng mới đấu một trận mà đã nổi tiếng rồi.
Mấy người này lá gan cũng nhỏ quá, nàng còn có rất nhiều thủ đoạn chưa dùng đến, chỉ chờ những người này tới kiếm chuyện mà cuối cùng bọn họ đều bỏ chạy.
Nàng mỉm cười nhìn về phía Ninh Cố Châu: "Vương gia, thật ngại quá, làm khách của ngài sợ chạy hết rồi!"
Ninh Cố Châu dùng ánh mắt không rõ ý vị nhìn nàng, hắn biết nàng hành sự khác với người thường, nhưng không ngờ nàng lại hung dữ như vậy.
Cũng đúng, nếu nàng không hung dữ thì đêm hôm đó cũng đã không dám bắt hắn.
Nghĩ tới chuyện đêm hôm đó, hắn hừ lạnh một tiếng: "Cô mà cũng biết ngại sao!"
Đường Diệu Tâm vẻ mặt thẹn thùng nói: "Đương nhiên, da mặt ta rất mỏng, vương gia khen người ta như thế, người ta sẽ đỏ mặt đó!"
Ninh Cố Châu: "..."
Các thị vệ của Vương phủ: "..."
Phải chăng nàng có hiểu lầm gì về từ khen ngợi không?
Mạc Ly đi đến trước mặt Ninh Cố Châu, lo lắng hỏi: "Vương gia, hôm nay vương phi đánh Ngọc công công, không biết có xảy ra chuyện gì không?"
Ninh Cố Châu nghiêng đầu liếc nhìn Đường Diệu Tâm: "Có thể xảy ra chuyện gì? Cùng lắm là bị thái tử làm phiền thôi."
Đường Diệu Tâm đi tới trước mặt hắn, nói: "Ta rất sợ thái tử sẽ tới tìm ta gây sự! Vương gia có phải sẽ phái người bảo vệ ta?"
Ninh Cố Châu hừ một tiếng, cách xa nàng chút: “Cô sẽ sợ à?”
Đường Diệu Tâm gật đầu: "Đúng đúng, ta nhát gan lắm ý!"
Ninh Cố Châu không nói nên lời, nếu không phải chính mắt hắn nhìn thấy bộ dạng đánh người vừa rồi của nàng, hắn căn bản không thể nghĩ rằng tiểu cô nương nhút nhát lúc này với con hổ cái vừa rồi có liên quan tới nhau.
Hắn mơ hồ cảm thấy khi lấy nàng về, sau này Vương phủ sẽ không còn nhàm chán nữa.
Hắn không thèm để ý đến nàng, quay người bỏ đi.
Đường Diệu Tâm đuổi theo hắn hét lên: "Vương gia, ngài đừng đi mà! Ngài còn chưa nói cho ta biết, ta sẽ ở đâu!"
Mạc Ly dùng ánh mắt khó nói nhìn nàng, nhưng vẫn đúng phận sự nói: “Vương phi, mời đi lối này.”
Đường Diệu Tâm khen ngợi Mạc Ly: "Tiểu ca ca không những đẹp trai mà còn ân cần chu đáo, không tồi!"
Mạc Ly chưa bao giờ được nữ tử nào khen ngợi như thế này, chứ đừng nói đến còn là nữ chủ nhân của vương phủ.
Hắn đỏ mặt nói: "Vương phi quá khen rồi."
Đường Diệu Tâm có chút buồn cười khi nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Mạc Ly, nàng có nói gì đâu mà hắn ngại ngùng thế?
Dù sao hôm nay cũng không có việc gì làm, nàng cố ý trêu chọc Mạc Ly: "Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi? Đã thành gia lập thất chưa?"
Mạc Ly thật sự không muốn trả lời vấn đề riêng tư như vậy, nhưng do nàng là vương phi nên vẫn phải cắn răng nói: “Ta năm nay mười tám tuổi, vẫn chưa thành thân.”
Đường Diệu Tâm vẻ mặt kinh ngạc nói: “Ngươi đẹp trai như vậy mà vẫn chưa thành thân sao?”
"Vương gia nhà ngươi cũng quá vô nhân đạo rồi! Yên tâm, sau này ta sẽ giới thiệu cho ngươi vài tiểu cô nương xinh đẹp như hoa, bảo đảm ngươi sẽ hài lòng!"
Mạc Ly: "..."
Hắn thật sự chưa từng thấy vương phi nhà ai lại đi mai mối cho thị vệ trong ngày đại hôn cả!
Đường Diệu Tâm lại hỏi: "Ngươi thích cô nương như thế nào? Người có tính tình dịu dàng hay là bộc trực thẳng thắn?"
"Béo hay gầy? Có tiêu chuẩn gì đặc biệt không?"
Trong khi miệng nàng thì đang nói, nhưng đôi mắt của nàng thì đang nhìn quanh vương phủ.
Trên đường đi, bọn họ đi qua một hành lang dài và gặp vài nhóm lính canh, nhưng kỳ lạ là lại không hề có một nha hoàn nào cả.
Nàng nhớ lại những tin đồn trước đây nàng từng nghe về Ninh Cố Châu: Hắn có tính cách lạnh lùng tàn bạo, không gần nữ sắc và thích nam nhân.
Nhìn cách bố trí bên trong vương phủ của hắn thì lẽ nào lời đồn là sự thật?
Nàng hơi nhướng mày, trong khoảnh khắc chợt hiểu ra tại sao ngày hôm đó sau khi nàng ngủ với Ninh Cố Châu, hắn lại bày ra bộ mặt như thể đã chịu tổn thất lớn vậy.
Chỉ là không biết Ninh Cố Châu sủng ái nam nhân nào trong phủ thôi.
Đường Diệu Tâm nhìn Mạc Ly bên cạnh: Lông mày thẳng tắp, diện mạo cũng có chút thanh tú, trên người toát ra khí chất một người có năng lực, vai rộng, eo thon, chân thẳng.
Ừm, mặc dù hắn không đẹp bằng Ninh Cố Châu nhưng cũng không tồi!
Mạc Ly bị nàng nhìn đến phát hoảng, mới nói: "Vương phi hãy nghỉ ngơi sớm đi!" sau đó liền bỏ chạy.
Ánh mắt Đường Diệu Tâm nhìn hắn thực sự đáng sợ!
Nếu nàng không phải Tần vương phi, hắn có lẽ đã động thủ rồi.
Chạy được hơn mười thước, hắn ngoảnh lại thì thấy Đường Diệu Tâm đã vào trong phòng, hắn ôm ngực hít một hơi sâu, sau đó lau mồ hôi trên trán.
Sao vương gia lại lấy một vương phi như vậy chứ?
Ninh Cố Châu lúc này đang ở trong thư phòng, trầm giọng hỏi: “Bắt được người chưa?”
Hôm nay hắn ngửi được một mùi thơm thì đột nhiên bị độc phát, bèn lập tức ra hiệu cho vương phủ trường sử Lâm Như Phong đi bắt người.
Lâm Như Phong là con cháu thế gia, có mối quan hệ thân thiết với Ninh Cố Châu. Tuy không phải là huynh đệ ruột thịt nhưng bọn họ còn hơn cả huynh đệ ruột thịt.
Lâm Như Phong gật đầu: "Đã bắt được rồi, hắn đã khai ra hắn là người của Đông Cung.”
Ninh Cố Châu cười lạnh, trước đó hắn chỉ đoán độc dược trên người hắn có liên quan đến thái tử, nhưng lần này đã có thể xác thực.
Những năm qua, hắn vì mẫu phi mà luôn giữ thái độ khiêm tốn, nhưng những người này vẫn không chịu buông tha cho hắn!
Nếu đã như vậy, hắn không cần phải tiếp tục khiêm tốn nữa!