“Đại ca, khi về thì mang theo hai cái ghế đẩu về nhà.” Lục Cảnh Sơn đứng dưới mái hiên mượn chút ánh sáng cuối cùng trước khi màn đêm buông xuống dùng khăn ướt lau mồ hôi trên người.
Lục Cảnh Hồng xua tay, ngại ngùng nhận: “Đệ giữ lại đi, trong nhà đủ ghế rồi.”
Lục Cảnh Sơn vừa lau vừa ngước mắt nhìn hắn, cười lộ ra hàm răng trắng bóng: “Lần trước đến nhà huynh ngồi cái ghế sắp gãy rồi, nếu có khách đến nhà chẳng phải làm người ta ngã xuống sân sao.”
Lục Cảnh Hồng cười mắng một câu: “Tiểu tử thối, được rồi, vậy ta mang hai cái về, coi như hưởng chút lộc, nhờ chút phúc đệ đệ thợ mộc của ta.”
Lục Cảnh Sơn cười cười: “Chưa được khảo nghiệm mà, chưa gọi là thợ mộc được.”
Lục Cảnh Phong chọn hai cái ghế đẩu bỏ vào trong cái sọt lúc đến, trên mặt lộ ra nụ cười chất phác hào sảng: “Nhất định sẽ được, sau này nhà chúng ta cũng có người làm nghề thủ công rồi!”
Trời đã tối đen, nhà đại bá đứng dậy chuẩn bị ra về, đại bá Lục Minh Hà gõ gõ cái tẩu thuốc vào đế giày, rũ sạch tàn thuốc, cất tẩu thuốc đứng dậy khỏi ghế, ông vỗ vỗ vai Lục Cảnh Sơn với vẻ mặt đầy tự hào, “Tiểu tử, nếu con làm thợ mộc được, ta và cha con đã khuất đều nở mày nở mặt, con là đứa có tiền đồ, ngày sau nhất định có tương lai, ta cũng không còn lo lắng cho cuộc sống của hai mẹ con mồ côi nữa.”
Lục Cảnh Sơn vẻ mặt xúc động, hắn mím chặt môi, nặng nề ừ một tiếng, đại bá phụ luôn quan tâm đến hắn, nói là coi như con ruột cũng không ngoa, “Đại bá, con hiểu.”
Lục Minh Hà biết hắn luôn suy nghĩ thấu đáo, là người có tính cách trầm ổn, cũng không nói thêm nữa, “Hiểu là tốt, bây giờ con là trụ cột trong nhà, ta thấy con đã gánh vác được gia đình này rồi.”
Thiệu thị và Vân Xuân Lệ sau khi giúp Quý Ly dọn dẹp nhà bếp xong, cũng đi ra, lúc ra khỏi sân còn nắm tay Vân Xuân Lệ nói chuyện riêng.
“Quý ca nhi này là người rất tốt, nếu nó đã thành tâm ở lại sống qua ngày, Cảnh Sơn cũng chưa cưới vợ, muội không muốn nhân cơ hội này tác hợp cho chúng nó sao, tránh để nhà khác nhanh chân hơn nhìn trúng nó, sau này hối hận cũng không kịp.”
Vân Xuân Lệ quay đầu nhìn về phía nhà bếp, thở dài bất lực: “Đứa nhà ta này không hiểu chuyện, nó đã nói chắc chắn không chịu, hơn nữa Quý ca nhi cũng chưa chắc đã ưng Cảnh Sơn nhà ta, nếu ta cưỡng ép ghép đôi, e là sẽ tổn thương cả hai, đến lúc đó mới thật sự là hối hận không kịp, bây giờ Quý ca nhi đã nhận ta làm mẹ nuôi, ta đã thấy đây cũng là cách tốt.”
Thiệu thị thở dài vỗ vỗ tay Vân Xuân Lệ, tiếc nuối nói: “Nếu đã như vậy, thì không nên khuyên nữa, sau này Cảnh Sơn có tiền đồ, chọn người khác cũng dễ, Quý ca nhi nếu có người nó thích, muội hãy chọn cho nó một nhà tốt gả đi, như vậy cũng ổn.”
Hai chị em dâu mấy chục năm đã sống với nhau như chị em ruột, lúc này trong lòng đều thật lòng nghĩ cho đối phương, lại nói chuyện với nhau một lúc, thấy ba người đàn ông trong nhà và Lê ca nhi đã đi xa, chỉ còn thấy bóng dáng mờ ảo trong màn sương đêm, Thiệu thị cũng không tiện ở lại lâu hơn, chào tạm biệt rồi đuổi theo mấy người phía trước.
Nhà đại bá đi rồi, trong sân yên tĩnh trở lại, lúc Quý Ly từ nhà bếp đi ra, Lục Cảnh Sơn đã dùng chổi quét sạch mùn cưa, chỉ còn lại hai cái ghế đẩu mới làm trong sân.
“Đây là ghế đẩu huynh làm sao Cảnh Sơn ca, huynh thật lợi hại.” Quý Ly tò mò nhấc ghế đẩu lên xem xét kỹ lưỡng, không dám tin khúc gỗ mà hôm nay họ khiêng từ trên núi xuống đã biến thành chiếc ghế đẩu nhỏ xinh xắn trong tay.
Lục Cảnh Sơn đang thu dọn dụng cụ bên cạnh, hắn dùng một cái túi vải đựng từng món dụng cụ vào, rồi bỏ vào trong một cái gùi tre, nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Quý Ly, hắn cười nói: “Đây là kỹ thuật đơn giản nhất, nếu sau này có xây nhà khắc cửa, ta sẽ dẫn đệ đi xem.”
Quý Ly gật đầu, lại thử ngồi lên ghế đẩu mới, rất vững chắc, quả nhiên không phải ai cũng có thể làm thợ mộc, trong thời gian một bữa cơm vậy mà đã làm xong, loại ghế đẩu này ở chợ phải bán tám mươi văn một cái, coi như là một món đồ nhỏ trong nhà.
Vân Xuân Lệ tiễn Thiệu thị xong quay lại sân, thấy dưới hàng rào còn chất đống vỏ cây mà hôm nay họ mang về, không khỏi tò mò hỏi: “Mấy cái rễ cây đó để làm gì, ta thấy nó sần sùi, cũng không biết dùng để làm gì.”
Vân Xuân Lệ vừa nhắc, Quý Ly mới nhớ ra chuyện này, y đứng dậy đi đến hàng rào ôm đống củ dương xỉ lại.