Xuyên Nhanh: Khi Nam Chính Vô CP Động Lòng

Quyển 1 - Chương 28: Trở thành đá mài dao

Trước mắt hoa lên, vậy mà có một thoáng nhìn thấy y phục màu xanh của thiếu niên thành màu đen.

Lâm Tố Phong cố gắng nhắm mắt lại, nhìn kỹ lại, Tạ sư đệ vẫn mặc y phục màu xanh, nào có dính chút màu đen nặng nề nào.

Gần đây thật sự là bận đến hồ đồ rồi.

Lâm Tố Phong thầm nghĩ.

Lần này Tạ Thần rốt cuộc cũng chạm vào mặt Văn Lân, vậy mà không bị cản lại, hắn buồn cười nhìn Văn Lân không đưa tay lên, biết đối phương là vì đến muộn mà áy náy.

Cũng không thật sự véo, Tạ Thần chọc vài cái rồi thu tay về, ánh mắt hắn đảo qua, nhìn về phía thiếu niên mà ba người dẫn theo.

Khí chất hơn người, cử chỉ tao nhã, bộ y phục xanh thống nhất của đệ tử chân truyền bị hắn ta mặc ra phong thái công tử thế gia được nuôi dạy cẩn thận.

Lại nói tiếp, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, kiếm đạo thiên kiêu xuất hiện bên cạnh hắn đều không có ai dáng dấp khó coi.

Nghĩ đến đây, Tạ Thần cười nói: "Huynh là ngũ sư huynh, Lý sư huynh phải không?"

Lý Tây Du hiển nhiên đã được báo trước, ý cười ấm áp, mở miệng nói: "Tạ sư đệ thật tinh mắt, sư phụ của ta đúng là Phong Nhã Kiếm - Hành Minh chân nhân."

Tạ Thần nghĩ đến vị Hành Minh chân nhân lúc đó ở Bồng Lai Tiên Các cùng tiểu sư tôn hát đôi, chắp tay khen: "Phong độ nhẹ nhàng, tao nhã vô song, Lý sư huynh quả nhiên là truyền nhân của Phong Nhã Kiếm."

Lý Tây Du không thiếu người khen ngợi, nhưng thường nói như vậy trước mặt hắn ta đều là những trưởng bối khá thân thiết, đột nhiên nghe thấy Tạ Thần, thiếu niên nhỏ hơn hắn ta không ít thẳng thắn nói ra, nhất thời có chút dở khóc dở cười.

Hắn ta vội vàng xua tay, "Không không không, ta tạm thời không tính là truyền nhân của Phong Nhã Kiếm."

Kiếm đạo chưa đại thành, vĩnh viễn không tính là truyền nhân.

Văn Lân không để ý bĩu môi, giải thích: "Hành Minh sư thúc bảo ta tiện đường dẫn hắn về, những buổi luyện tập sau này hắn đều sẽ ở bên cạnh xem."

Tạ Thần thở phào nhẹ nhõm, "Ta còn tưởng rằng sau này sẽ là bốn đánh một."

Lâm Tố Phong tiến lên một bước, nhìn sắc mặt Tạ Thần, lo lắng nói: "Tạ sư đệ, sắc mặt của ngươi hình như có chút kém?"

Lộc Vũ vẫn luôn im lặng cũng gật đầu theo, lo lắng nhìn hắn.

Tạ Thần sờ sờ mặt mình, trêu chọc: "Không phải là hôm nay dậy sớm quá sao?"

Văn Lân nhanh miệng nói: "Ngươi cũng đã Trúc Cơ rồi, sao còn ngủ đêm như người phàm?"

Tạ Thần cười liếc cậu ta.

Văn Lân lập tức ngậm miệng.

Mấy vị thiếu niên cười nói không ngừng, vấn đề vừa rồi của Lâm Tố Phong cứ như vậy bị bỏ qua, không một ai phát hiện.

Ngày hôm sau, buổi luyện tập của Văn Lân, Lộc Vũ, Lâm Tố Phong và Tạ Thần, rốt cuộc cũng đến màn so tài về tiên đạo kiếm pháp.

Hành Minh chân nhân ba lần bốn lượt dặn dò, Lý Tây Du bất đắc dĩ gác lại chuyện đang làm, theo ba người Lâm Tố Phong trở về Hỗn Nguyên Thánh Địa.

Đối với đệ tử thân truyền của Tôn chủ, hắn ta là một trong những chân truyền của Hỗn Nguyên Thánh Địa, đương nhiên là biết lai lịch của đối phương, nhưng sự thận trọng đó cũng chỉ dừng lại ở một mức độ đánh giá nhất định, không thể nói là quá để tâm.

Nhưng bây giờ, hắn ta nhìn bốn người hỗn chiến, lại nghĩ đến thời gian Tạ Thần chính thức tu luyện, bàn tay nắm chuôi kiếm cứng đờ, trong lòng trầm xuống rồi lại trầm xuống.

Đệ tử chân truyền thứ nhất, Lâm Tố Phong, xếp hạng thứ ba trên bảng Tiềm Long mười giới chín châu!

Đệ tử chân truyền thứ ba, Lộc Vũ, xếp hạng thứ bảy trên bảng Tiềm Long mười giới chín châu!

Đệ tử chân truyền thứ bảy, Văn Lân, xếp hạng thứ mười bốn trên bảng Tiềm Long mười giới chín châu!

Mười giới chín châu đạo pháp vô số, bảng Tiềm Long chỉ thu nhận những thiếu niên lang quân chưa đến trăm tuổi. Mà thiếu niên chân quân chưa đến trăm tuổi bước vào Kim Đan mỗi tông môn đều có vài người, số lượng cộng lại cũng đủ kinh người, ba người trước mắt vẻ mặt nghiêm túc không hề lơ là, ra ngoài hoàn toàn là sự tồn tại khiến vạn người ngưỡng mộ.

Nhưng bây giờ, lại đều trở thành đá mài dao của Tạ Thần.

Lúc mới nghe nói, Lý Tây Du đã ngạc nhiên trước sự đầu tư lớn của Thánh Địa nhà mình, lấy ba vị thiên kiêu đứng trong mười lăm hạng trên bảng Tiềm Long cho một thiếu niên vừa mới chính thức bước vào con đường tu hành mài giũa, nói ra ngoài thì ngay cả thế giới bên ngoài cũng cảm thấy hoang đường.

Nhưng bây giờ, hắn ta nhìn Tạ Thần đang rơi vào thế yếu, đột nhiên hiểu được dụng ý của sư phị.

Nếu như mặt trời xuất hiện, cho dù những ngôi sao có rực rỡ đến đâu, cũng phải nhường đường.

Trong lòng Lý Tây Du chua xót, vừa cảm thấy mình sinh nhầm thời đại, vừa cảm thấy vô cùng may mắn, hắn ta suy nghĩ hỗn loạn rất lâu.

Theo buổi luyện tập đi đến hồi kết, thiếu niên kiệt sức bị đánh ngã xuống đất, ánh mắt Lý Tây Du kiên định, đột nhiên tỉnh táo.

Là hắn ta may mắn mới đúng!

Tu La Tôn chủ cũng ở đỉnh cao, nhưng không có nghĩa là ba vị sư phụ bị tùy ý vùi lấp.

Chính bởi vì có sự tồn tại như Tôn chủ, thời đại này nhất định sẽ được tô điểm thêm nhiều màu sắc.