Hiện giờ hắn lấy lý do khiến cha mẹ lo lắng, để răn dạy em trai mình, nghĩ đến cũng không có gì đáng trách.
Mà em trai vô dụng của hắn quả thực vẫn hèn nhát và ngoan ngoãn như ngày nào.
Đừng nói già mồm với hắn, còn không dám nhìn hắn.
Chỉ thấy Thịnh Lan bị Nhầm Kiều Bang răn dạy đột nhiên cúi đầu, vẻ mặt trở nên cực kỳ tự ti và chán ghét bản thân: “Thật xin lỗi, anh trai, đều là lỗi của em, lẽ ra em không nên lưu lạc ở một viên phế tinh, không nên làm vỡ nát trí não mà ba mẹ đã đưa cho, khiến cho không thể liên lạc với các người được... Là em quá ngu ngốc, lẽ ra em không nên lang thang ở Phế Tinh suốt sáu mươi ngày không thèm liên lạc với các người, khiến mọi người lo lắng!”
Thiếu niên nói rất nhẹ nhàng, nhưng có lẽ vì quá sợ hãi và hoảng loạn nên cậu ta đồng thời nói rất nhanh.
Đến nỗi sau khi nói xong một chuỗi lời nói, Nhậm Kiều Bang mới tỉnh táo lại một chút - trước đây Thịnh Lan có mồm mép nhanh nhẹn như vậy sao?
Cái gì trí não bị vỡ nát cũng phải nghĩ cách liên lạc với bọn họ, chính mình muốn nói trọng điểm chính là cái này sao? ?
Hắn cũng không phải là có ý tứ này...
Nhậm Kiều Bang chưa bao giờ đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để cân nhắc, một người lưu lạc phế tinh làm thế nào để tự cứu mình. Nhiều người vây xem cũng không có kinh nghiệm làm sao tìm đường sống sót ở nơi nguy hiểm, cũng sẽ không nghĩ tới.
Nhưng bây giờ bị Thịnh Lan chỉ ra, rất nhanh có người giống như đồng cảm sâu sắc nói: "Cái gì, Nhị thiếu gia cư nhiên ở bên ngoài hơn sáu mươi ngày?... Trên một viên phế tinh? Vậy cậu ta làm sao sống sót!"
Đối mặt với câu hỏi này, Thịnh Lan khóe miệng hơi nhếch lên, nở một nụ cười tuấn tú tinh tế, cũng không trả lời, nhưng sự chua xót đằng sau lại không thể che giấu được.
"Đại ca Nhậm gia cũng là, sao lại hung dữ như vậy? Lưu lạc phế tinh còn quăng vỡ trí não, có thể trở về đã không tồi, còn trước cho bọn họ báo bình an? Hắn ta như thế nào không nói em trai thuận tiện dùng chuyển phát nhanh của Đế Quốc đặt một phần cơm hộp đâu!"
"Nhậm gia không phải nổi tiếng là anh em hòa thuận sao? Nhất định có hiểu lầm gì đó..."
"Ta cảm thấy nhị thiếu gia sắc mặt trắng nõn, xem ra cũng không phải là lang thang trên phế tinh suốt sáu mươi ngày mới trở về. Không chừng chỉ là giả vờ đáng thương ở đây thôi?"
"Nếu tôi một mình rơi xuống trên phế tinh, còn không thể trở về được! Nội quy của phủ Bá tước Phủ này thực sự... yêu cầu quá cao đối với đứa nhỏ đi!"
"Trời ơi, tôi thấy đau lòng Tiểu Thịnh, cũng không yêu cầu đại ca phải đau lòng đứa em trai mới được nhận về này, nhưng ít nhất hắn ta không nên hung dữ như vậy!"
Những vị khách vốn đã đầy phẫn nộ bắt đầu nói to hơn. Nhậm Kiều Bang nghe thấy một bộ phận còn mang theo nghi ngờ, tức giận muốn chết, tuy nhiên, hắn ta lại không thể nói cho mọi người biết rằng từ hai ngày trước hắn đã biết Thịnh Lan còn sống, còn cử người đến ngăn cản cậu ta. Hơn nữa lúc đó Thịnh Lan cũng không phải không có trí não...
Đúng rồi, trí não!
Cuối cùng hắn cũng nhận ra vấn đề, Thịnh Lan rõ ràng là có trí não!
Nhậm Kiều Bang lập tức nắm lấy cánh tay Thịnh Lan, xắn tay áo lôi trí não cậu ra.
Hắn tin tưởng Kỷ Quế Trạch sẽ không lừa gạt hắn, Thịnh Lan nhất định có trí não, hơn nữa còn kết nối Internet, nói như vậy chuyện cậu ta không báo trước rằng mình an toàn là lỗi của cậu ta!
Ai ngờ hai cổ tay của Thịnh Lan đều trống rỗng, trên người thật sự không có vật gì, túi quần trống rỗng, căn bản không có trí não! !
"Trí não ở đâu? Rõ ràng là cậu có trí não!" Nhậm Kiều Bang, người lại lần nữa không đạt được mong muốn, càng hét lên gay gắt hơn.
Tuy nhiên, trong quá trình kiểm tra, Thịnh Lan đã sớm bị dọa đến, không nhúc nhích tùy ý đại ca khám xét người cậu.
Nhậm Kiều Bang xắn tay áo thiếu niên lên rất cao, để lộ cánh tay gầy gò xanh xao của Thịnh Lan, đủ loại vết sẹo chói lóa và tro tàn chưa được lau sạch, rõ ràng đều là do gần đây gây ra.
"Hãy nhìn vào cánh tay của cậu ấy! Tốc độ dòng chảy thời gian trên phế tinh và thủ đô tinh khác nhau. Vết thương của cậu ấy xen kẽ giữa cũ và mới. Thực sự trông giống như cậu ấy đã lưu lạc hai tháng!"
Một bác sĩ từ trong đám đông nói.
Sau khi Nhậm Kiều Bang kiểm tra xong, hai cánh tay như cành cây khô héo của Thịnh Lan yếu ớt rơi xuống.
Thiếu niên cúi đầu, cố gắng hết sức để che đậy mọi chuyện.
Cậu muốn tỏ ra sạch sẽ trước mặt bố mẹ và các anh nên khi trở về, khuôn mặt vẫn là sạch sẽ.
Thiếu niên đang che giấu vết thương của mình.
Cậu thậm chí chưa bao giờ cường điệu đến những gian khổ khi lưu lạc bên ngoài, cũng như không khóc lóc kể lể về những vết thương của mình.
Cậu ấy thậm chí ngay khi vừa trở về đã xin lỗi người trong nhà!
Nhưng đại ca cậu lại vạch trần toàn bộ nỗi xấu hổ mà thiếu niên đã cố gắng che giấu trước công chúng.
“Nói đến, hôm nay cũng là sinh nhật của vị Tiểu Lam đồng học này...”
Trong đám đông, không biết người nào chợt nghĩ tới.
Sắc mặt Nhậm Kiều Nam tái nhợt khi bị mọi người vây quanh.
“Con ơi, mọi chuyện đã qua rồi.” Một vị phu nhân ăn mặc xinh đẹp bộc phát ra tình thương của mẹ, đột nhiên nắm lấy tay cậu vỗ nhẹ.
Bạn đồng hành của phu nhân hiển nhiên bị hành động của nàng làm cho kinh hãi: "Joanna phu nhân! Ngài điên rồi, cậu ta từ phế tinh trở về, có lẽ đã bị ô nhiễm..."
Ngay khi người bạn đồng hành của nàng vừa nói xong, những người xung quanh lập tức lùi lại.
Nhưng cũng có một số người không di chuyển.
Phu nhân Joanna liếc nhìn người bạn đồng hành của mình: “Cô không thấy Ngân Dực Quân đã đưa cậu bé trở về sao?”
Ẩn ý là nếu đứa trẻ này có vấn đề gì thì làm sao quân đội có thể đưa cậu ta về được?
Bạn đồng hành và những người lùi lại một bước đều không thể ngẩng đầu lên.
Thịnh Lan cũng không ngờ rằng cậu lại gặp được một phu nhân lý trí và nhân hậu như vậy, cho dù cậu diễn đến yếu ớt thế nào, trải nghiệm của cậu trên phế tinh đều là sự thật. Lúc này, có người nhẹ nhàng nói với cậu: “Mọi chuyện đã qua rồi”, thực sự khiến cậu cảm động.
Thịnh Lan lập tức đỏ hốc mắt.
Những giọt nước mắt bị cố gắng kìm nén gần như trào ra khỏi mắt, thiếu niên đáng thương lại bất lực ôm lấy thân hình yếu ớt của mình, đến nỗi ai nhìn thấy cũng biết rằng cậu đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ ở bên ngoài.
Cha Nhâm sâu sắc cảm thấy cứ tiếp tục như vậy là không tốt. Vừa định nói, Thịnh Lan đã đoạt trước mở miệng: “Không sao đâu, phu nhân, chỉ cần tưởng tượng đến ba mẹ và anh trai...có lẽ vẫn đang đợi con, con liền..."
Âm cuối cùng trong lời nói của thiếu niên, bởi vì phát run mà nhẹ đến mức không ai có thể nghe thấy cậu nói gì, nhưng không thể nghi ngờ giọng điệu trước sau như một thiếu tự tin, ủy khuất và một chút tham luyến tình cảm gia đình.
Ngược lại nhắc nhở quần chúng vây xem một sự thật-
Nhậm gia này, tựa hồ không có ai đợi cậu trở về.
Trước đây bọn họ chưa từng gặp qua Thịnh Lan, thiếu gia thật của Nhậm gia dường như chỉ là chủ đề bàn tán của mọi người sau bữa tối. Có người cho rằng thật đáng tiếc, còn có người cho rằng cậu chỉ là một Alpha yếu đuối, không có thì không có thôi.
Vào thời điểm đó, không ai nghĩ đó là chuyện gì kỳ quái.