Kỷ Quế Trạch nhìn thấy Thịnh Lan một thân phong trần mệt mỏi, nhưng sống lưng đã thẳng hơn trước rất nhiều, hắn không thể phân biệt được, chính là đồng dạng cảm thấy người này đã có gì đó thay đổi.
Hắn chợt nghĩ đến cuộc gọi video lần đó, bàn tay to lớn đang nắm lấy tay Thịnh Lan.
Là bởi vì người đó sao? Thịnh Lan ở bên nhau cùng người kia, khí chất đều thay đổi? ?
Kỷ Quế Trạch đột nhiên nghiến răng nghiến lợi, đáng chết, lúc trước nhìn thấy Thịnh Lan ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ, chỉ muốn khinh nhục...hiện tại, hắn không chỉ muốn khinh nhục, còn muốn cắn một ngụm, hoặc là... ôm lấy cậu, hung hăng kéo vào trong lòng ngực, lay cậu, chất vấn cậu sao chỉ mới mất tích mấy ngày liền tìm thấy một người đàn ông khác!
Ngụy Trí đứng ở một bên khác của Nhậm Kiều Nam cũng lộ ra ánh mắt giống như chó hoang.
Hắn ta không chỉ có trần trụi nhìn chằm chằm Thịnh Lan, khóe miệng không khỏi nở nụ cười ác liệt muốn đánh người.
Vốn dĩ mấy ngày nay hắn nghĩ đến tiểu kỹ nữ này cứ như vậy ra ngoài ý muốn, còn cảm thấy đáng tiếc, không ngờ lần này Thịnh Lan trở về, trông càng thêm có ý tứ!
Trong mắt Ngụy Trí tràn đầy du͙© vọиɠ và áp bức, nhưng khi Nhậm Kiều Nam nghi hoặc nhìn về phía hắn, hắn mới thu liễm lại.
Đôi mắt đen tuyền nhưng hơi nâu của Nhậm Kiều Nam tràn ngập chất vấn sắc bén.
Không phải anh nói cậu ta đã chết sao?
"Nam Nam, em nghe anh giải thích, anh không biết chuyện gì xảy ra..." Ngụy Trí vội vàng thấp giọng nói.
Nhậm Kiều Nam cắn chặt môi, tỏ vẻ chính mình một chữ cũng không muốn nghe.
Hắn cảm thấy mình đã bị lừa gạt và vũ nhục, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể tức giận ra hiệu cho Ngụy Trí câm miệng.
Những người còn lại trong Nhậm gia vẫn còn đang ngơ ngác, không biết nên ứng phó thế nào với nhị thiếu gia đột nhiên chạy trở về này.
Thịnh Lan thấy không có người chủ động ra tới để ý đến mình, không khỏi lần nữa có chút ngoài ý muốn.
Đôi mắt của cậu không dấu vết mà quét một vòng quanh Nhậm gia, đại khái đối chiếu thân phận của mọi người. Cậu hai ngày nay đã tra xét không ít tư liệu.
Sau đó, Thịnh Lan bỗng nhiên co rúm lại, vai lại lần nữa rụt rụt lại.
Cho nên trong mắt mọi người, sau khi lén nhìn trộm người nhà mình, thiếu niên càng tỏ ra hèn mọn hơn, không dám đến gần người thân của mình, chỉ có thể đứng ngốc tại chỗ.
Lúc này, đứa con trai từ cõi chết sống lại đã trở lại, người một nhà bình thường không nên ôm nhau khóc mừng sao?
"Tôi nghe nói Bá Tước phủ không mấy tán thành đứa con trai này, hiện tại xem ra... cuộc sống của thiếu niên không quá tốt." Có người thấp giọng lẩm bẩm.
"Cái gì? Anh nói Nhậm bá tước không tán thành đứa con trai này? Chê cười. Hai tháng trước, Nhậm gia còn cáo điệu nhận trở về đứa con ruột bị ôm nhầm của họ. Họ tuyên bố rằng họ phải mạnh mẽ bồi thường cho đứa trẻ vì đã phải chịu ủy khuất nhiều năm như vậy, bởi vì việc này mà giá cổ phiếu của Nhậm gia đã thẳng tắp dâng lên trong hai ngày, tôi vẫn còn nhớ rõ tin tức này."
Càng ngày càng có nhiều nghị luận, Nhậm Kiều Bang bước ra ngoài trước.
Hắn là người đầu tiên trong nhà biết Thịnh Lan còn sống, chính là Kỷ Quế Trạch đã nói cho hắn biết.
Hơn hai ngày trước, Kỷ Quế Trạch đột nhiên tìm tới hắn, nói cho hắn biết Thịnh Lan còn sống, bọn họ thậm chí còn gọi video.
Nhậm Kiều Bang nghe xong trực tiếp gọi video cho Thịnh Lan.
Kết quả là không có ai trả lời.
Phản ứng đầu tiên của Nhậm Kiều Bang là Thịnh Lan quá yếu, lại không biết lưu lạc ở đâu, nên có thể đã chết hoàn toàn.
Nhưng Kỷ Quế Trạch khẳng định sự việc sẽ không đơn giản như vậy: “Dựa theo quỹ đạo của phi thuyền bị rủi ro, cậu ta đang sống trên phế tinh, thời gian dài như vậy không thể nào còn sống. Hơn nữa cậu ta làm thế nào để kết nối mạng?"
Quan điểm của Kỷ Quế Trạch rất có sức thuyết phục, thấy Nhậm Kiều Bang tin tưởng, hắn vẻ mặt kỳ quái nghiến răng nghiến lợi nói: “Em trai ruột của anh hình như đã tìm được một người cường đại để bảo vệ mình. Đúng vậy, không sai, cậu ta ỷ vào chính mình là Alpha yếu đuối, đã có bạn trai đâu.”
Ngày hôm đó Thịnh Lan không hề giữ mặt mũi cho bọn họ, luôn miệng nói rằng không ai trong số họ có thể so sánh được với bạn trai của cậu, điều này khiến cho Kỷ Quế Trạch, người luôn là người kiểm soát trong mối quan hệ của bọn họ, rất khó chịu.
Kỷ Quế Trạch đương nhiên không tin cậu đã tìm được một người bạn trai lợi hại như thế.
Chỉ là bị vật nhỏ kia quăng ngã điện thoại cũng đủ khiến hắn tức giận.
Nhưng Nhậm Kiều Bang lại thực sự không thể tưởng tượng được Alpha yếu đuối kia vẫn có thể diễu võ dương oai trước mặt Kỷ thiếu gia. Hắn căn bản không để trong lòng, chỉ vì Nhậm gia đã chấp nhận rằng Thịnh Lan đã chết. Vì để phòng ngừa vạn nhất, hắn vẫn là đem chuyện Thịnh Lan khả năng còn sống nói cho cha mẹ biết.
Nhưng bất đắc dĩ trí não của Thịnh Lan ở vào trạng thái offline, thiết bị định vị mà Nhậm Kiều Bang đã bí mật cài đặt trên người em trai rẻ tiền kia cũng đã biến mất từ
lâu, mặc dù Thịnh Lan không chết, bọn họ tạm thời cũng không thể làm được cái gì.
Lo lắng Tiểu Nam biết được tin tức sẽ lại rời đi, bọn họ không có nói cho Nhậm Kiều Nam biết chuyện này.
Đề nghị của Nhậm Kiều Bang lúc đó là: "Dù sao thì mọi người đều nghĩ rằng cậu ta đã chết, không quay lại càng tốt. Nhưng nếu cậu ta muốn quay lại Thủ Đô Tinh, thì chúng ta có thể..."
"Tiểu Bang, ngươi đang nói cái gì vậy?"
Khi đó mẹ Nhậm không tán đồng mà liếc nhìn con trai lớn, nhẹ giọng nói: "Thằng bé dù sao cũng là em trai con..."
"Mẹ. Mẹ đang nghĩ đi đâu vậy?"
Sắc mặt Nhậm Kiều Bang dịu đi, cố gắng làm cho giọng điệu của mình có vẻ bình tĩnh hơn: "Ý con là trong thời gian sắp tới chúng ta có thể phái người canh giữ. Chỉ cần phát hiện ra cậu ta, chúng ta có thể trực tiếp đưa cậu ta đến tinh cầu nhỏ khác.
“Dù sao con nghĩ Thịnh...Con nghĩ Tiểu Lan giống như không thích ứng được với cuộc sống ở Thủ Đô Tinh, để cậu ta về quê không phải sẽ tốt hơn sao?
“Chúng ta chỉ cần lo đủ tiền cho cậu ta tiêu xài. Ồ, chỉ cần cậu ta không đưa tiền cho ông bố cờ bạc kia, thì cậu ta có thể sống một cuộc sống bình yên và dưỡng lão đi?”
Đề nghị của Nhậm Kiều Bang không tồi.
Ông bố cờ bạc của Thịnh Lan vì tống tiền nhà bọn họ mà cố tình tung tin tức và bằng chứng ôm nhầm ra toàn tinh tế đều biết, khiến bên ngoài bàn tán về toàn bộ Tập đoàn Nhậm thị, khiến cho Nhậm gia không thể không cao điệu nhận về Thịnh Lan.
Bọn họ đích xác cũng vì thể diện mà làm vậy.
Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, họ bí mật an trí cho Tiểu Lan, cuộc sống sẽ lại như trước, và Tiểu Nam sẽ không rời đi nữa. Đây dường như là kết quả tốt nhất cho mọi người.
Bố mẹ Nhậm đồng ý.
Nhậm gia những năm này ở Thủ Đô Tinh không có thực quyền gì, bọn họ còn có thể duy trì thân phận quý tộc, vốn lưu động cùng nhân mạch đã thực không dễ dàng, muốn tìm người canh giữ cũng chỉ có thể tiêu tiền thuê một ít binh sĩ tư nhân.
Tất nhiên, những người này không chuyên nghiệp và uy quyền như quân đội, nhưng muốn ngăn chặn một Alpha song F yếu đuối vẫn là dư dả.
Nhưng bọn họ trăm triệu không ngờ rằng Thịnh Lan lại ngồi phi thuyền quân đội trở về!
Binh sĩ tư nhân làm sao có thể phát hiện ra được? !
Càng nghĩ càng tức giận, Nhậm Kiều Bang không khỏi lớn tiếng nói: “Cậu mất tích nhiều ngày như vậy, không liên lạc với người nhà để thông báo bình an? Có biết hay không cha mẹ đều đang lo lắng? Đây chính là lễ nghi và thái độ với tư cách là người của Nhâm gia sao?!"
Giọng điệu của hắn ta có vẻ hận sắt không thành thép, nhưng nếu nghe kỹ, có thể nghe thấy bên trong có chút âm dương quái khí, bởi vì giọng điệu mạnh mẽ, nghe lên càng có vẻ như là chỉ trích hơn.
Lòng hiếu thảo luôn được đặt lên hàng đầu. Nhậm Kiều Bang là anh cả trong gia đình, lại là đỉnh A, hắn đã sớm thói quen với việc quản giáo Thịnh Lan như vậy.