Vậy Làm Tiểu Ngọt A Đi

Chương 22: Một Cái Alpha Yếu Đuối

Nhậm Kiều Nam ngơ ngác nhìn người trước mặt.

"Tại sao lại là cậu?"

Hắn theo bản năng lên tiếng.

Thịnh Lan: "Ô hô."

Cậu vốn biết rằng mình trở về sẽ mang đến đánh sâu tới Nhậm Kiều Nam, nhưng không ngờ lại lớn như vậy.

Thịnh Lan cố gắng kiềm chế sự thôi thúc muốn nhướng mày của mình, mà ngược lại, buông xuống mặt mày trước mặt Nhậm Kiều Nam, thấp giọng nói: "Kiều...Kiều Nam...anh...anh không hy vọng tôi quay lại sao? ?"

Nhậm Kiều Nam đột nhiên chấn động.

Nhậm Kiều Nam trăm triệu lần không nghĩ tới, vào lúc này lại nhìn thấy người mình không muốn gặp nhất, cũng sợ gặp nhất. Hắn vừa rồi bỗng nhiên mất khống chế, hỏi ra câu hỏi trong lòng mình.

Cố tình Thịnh Lan lúc này đây lại khom người cúi đầu, bộ dáng vẫn là rụt rè hèn nhát như xưa...

Sự tự ti và mẫn cảm của cậu ta ngày thường ở trước mặt cha mẹ rất là khiến người chán ghét, nhưng hiện tại đặt ở trước mắt, Nhậm Kiều Nam nhạy bén ý thức được.

Bộ dáng này của đối phương trực tiếp cường điệu hóa tư thế quá cao điệu vừa rồi của hắn.

Thật giống như, chính mình vẫn luôn khiến đối phương sợ hãi, giống như hắn thường xuyên khi dễ cậu!

Trên thực tế, câu hỏi lại của Thịnh Lan cũng rõ ràng đã lọt vào trong tai những người xung quanh.

Xung quanh bởi vì cậu xuất hiện mà sôi nổi nghị luận, tiếng nói của cậu giống như nước đổ vào chảo dầu, khiến cuộc nghị luận càng sôi trào hơn!

"Đây... người này là ai?"

"A! Tôi biết người này, cậu ta là Nhậm gia con thứ hai, gọi là gì Thịnh Lan..."

"Tại sao hiện tại vẫn chưa đổi tên? Không đúng, không phải cậu ta đã chết sao??"

"Mấy ngày trước quả thật nghe nói cậu ta giống như xảy ra chuyện, chủ yếu là Nhậm gia không có làm sáng tỏ, tôi còn tưởng rằng cậu ta đã chết!"

"Thật sự, người đàn ông nhà ta mấy ngày trước thấy Nhậm bá trước còn đề cập đến chuyện này, khi ấy Nhậm Bá tước vẻ mặt tiếc hận. Chúng tôi thực sự nghĩ rằng con trai ông ấy không có đâu! Tại sao lại trở về?"

"Nhậm nhị thiếu gia thật lợi hại! Ý ta là nhị thiếu gia trước đó, thật nhị thiếu gia vừa mới trở lại đã giáng cho cậu ta một đòn ra oai phủ đầu cực mạnh."

"Thật đúng là, dọa người ta sợ hãi..."

Sắc mặt Nhậm Kiều Nam cứng đờ.

Hắn cảm thấy mình nên lập tức nói gì đó nhẹ nhàng để cứu vãn tình thế, nhưng ở trước mặt Thịnh Lan hắn lại không muốn làm vậy, nên chỉ ngoan cố đứng tại chỗ.

Lúc này, đã có người hướng ánh mắt giễu cợt về phía Nhậm gia.

Cũng có nhiều người vẫn đang chú ý đến thiếu niên vừa mới bước xuống từ phi thuyền.

Thiếu niên có thân hình và xương cốt cao thẳng, nhưng lại quá xanh xao và thon gầy.

Tóc cậu hơi dài một chút, mái tóc đen thuần khiết như màn đêm đen phủ đầy sao, trong mắt cũng là đen nhánh.

Đôi mắt đen trắng trong veo tựa như những chấm mực tinh xảo của họa sĩ đỉnh cao trên nền lụa trắng, trong trẻo không tì vết, trong sáng và thuần khiết.

"...Con trai ruột này đẹp trai quá, vẻ đẹp này...làm sao diễn tả được đây?"

"Này, lớn lên đẹp trai có ích gì? Chỉ là phế vật Alpha với song F mà thôi."

“Khó trách vợ chồng bá tước lại cưng chiều đứa con trai giả, bất quá đứa con trai thật được nhận về cũng thực sự khiến người ta đau lòng. Lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt. Làm sao có thể để một người không phải con ruột khi dễ một người khác?"

"Đừng nói bậy, Kiều Nam là bạn cùng lớp của tôi, anh ấy chưa bao giờ ức hϊếp người khác, biết chính mình không phải họ Nhâm nên chủ động dọn ra ngoài, nhường vị trí lại cho người kia!"

"Đã không phải con ruột, dọn ra ngoài không phải là điều bình thường sao? Chuyện này có gì đáng để thổi phồng không?"

"Nhắc mới nhớ, đều đã dọn ra rồi. Bá tước gia còn tổ chức tiệc sinh nhật cho hắn? Ha ha ha, tôi suýt nữa quên mất mình đến đây để làm gì."

"Nhậm gia đại khái là ngại mất mặt đi, tình nguyện tiếp tục nhận một cái Beta có tư chất cao xem như con trai ruột. Bất quá đứa con trai ruột này thật sự quá xinh đẹp, nếu là tôi chắc sẽ không bỏ được "để cậu ấy chết", ha ha."

“Anh là đang nghi ngờ...”

Trong tiếng nghị luận của mọi người, thiếu niên trông như cây liễu trong gió yếu ớt, sợ hãi chào hỏi nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật hôm nay, đầu tiên chào bố mẹ Nhậm gia trước mặt đám đông, sau đó lễ phép cảm tạ với hai người trưởng quan trên phi thuyền.

"Cảm ơn hai ngài, đã đưa tôi trở về."

Cổ họng Thịnh Lan run run, giọng nói đứt quãng, nhưng vẫn kiên cường nói tiếp: "Nếu có thể, xin hãy giúp tôi bày tỏ lòng biết ơn với chỉ huy của các ngài. Nếu không có ngài ấy, tôi sẽ không thể sống sót trở về."

Lời này vừa nói ra, trong sân vẫn vang lên tiếng nhạc jazz, những người vây xem xung quanh lập tức bộc phát ra những cuộc thảo luận càng kịch liệt hơn.

“Không thể sống sót trở về là có ý tứ gì?”

"Ồ, vừa rồi ngươi không thấy bộ dáng của Nhậm nhị thiếu gia sao? Nhìn thấy thiếu niên này xuống phi thuyền, sắc mặt lập tức thay đổi!"

"Cái gì Nhậm nhị thiếu gia? Thiếu niên này mới chính là Nhị thiếu gia của Nhậm gia. Ta hiểu rồi, tên kia chính là muốn tu hú chiếm tổ... kết quả chính chủ vẫn là kiên cường sống sót trở về."

“Ý anh là, vụ tai nạn mấy ngày trước...”

"Ồ, tôi chưa nói gì hết."

"Ha ha, ta thích nhất loại chuyện đẫm máu này ở trong giới quý tộc, hôm nay thật là tới đúng lúc!"

Giữa cuộc thảo luận sôi nổi, hai trưởng quan chịu trách nhiệm hộ tống Thịnh Lan trở về nói: "Thịnh đồng học khách khí, lời nói của cậu, chúng ta tận lực đưa tới."

Nói xong, họ điều khiển phi thuyền cất cánh tại chỗ.

Không có ý định xuống phi thuyền chút nào.

Ngay cả khi người nhà Nhậm gia nhìn thấy huân chương của bọn họ, cũng mở miệng giữ họ lại, nhiệt tình mới bọn họ xuống dưới uống một chén trà.

Nhưng nhiệm vụ của bọn họ chỉ là phụ trách hộ tống Thịnh Lan đồng học.

"Hộ tống Thịnh đồng học đã kết thúc, nhiệm vụ đã hoàn thành." Một trong hai vị trung úy đối với lời mời của cha Nhậm nói: "Chúng tôi phải quay lại để phục mệnh, bá tước tiên sinh, chúng tôi liền cáo từ."

Vẻ mặt cha Nhậm tràn ngập xấu hổ, nhưng ông biết hai người này chỉ đặc biệt đưa Thịnh Lan trở về, cũng không có mặt mũi giữ người lại.

Hợp lại không phải Nhậm gia bọn họ có hi vọng thiết lập liên hệ với quân đội, mà chỉ đơn giản là...

Cha Nhậm cau mày khi nhìn thấy đứa con trai thứ hai ruột thịt của mình đang đứng trước mặt mình.

Nhậm Kiều Nam cũng vẫn còn sửng sờ tại chỗ.

Vừa rồi đối mặt với nhau, mặc dù Thịnh Lan vẫn như trong ấn tượng của hắn, có bộ dáng rụt rè nhát gan chưa hiểu sự đời, nhưng hắn cảm thấy nơi nào đó không giống.

...Không phải Ngụy Trí đã nói... Thịnh Lan sẽ không trở lại nữa sao?

Hơn nữa cậu ta đang mặc cái gì? Logo trên quần và thắt lưng này rõ ràng là của Ngân Dực Quân!

"Ba, mẹ, con đã trở về."

Trong lúc Nhậm gia đang sửng sốt thì Thịnh Lan đã lên tiếng.

Mái tóc đen thực sự đã mọc ra khá nhiều dính vào tai và cổ, nước da của thiếu niên cực kỳ trắng.

Mang theo ba phần phục tùng, ba phần mạnh mẽ ức chế kích động, cùng với ba phần hoảng loạn và sợ hãi, cậu nhỏ giọng chào hỏi người nhà mình.

Giọng nói rõ ràng ra vẻ bình tĩnh, xen lẫn cảm xúc đáng thương và run rẩy, nhưng lại rõ ràng truyền về phía xung quanh.

Điều này khiến cuộc thảo luận giữa những quần chúng vây xem lập tức trở nên ồn ào hơn, và một số người bắt đầu công khai thảo luận:

"Mặc dù là cái Alpha yếu đuối nhưng cậu ấy thực sự rất đáng yêu!"

"Lúc trước chỉ nghe nói đứa con trai này của Nhậm gia rất yếu đuối, nhưng chưa từng gặp mặt. Thật sự rất khó tưởng tượng một Alpha như vậy lại có thể... đáng yêu đến mức khiến người ta hít thở không thông!"

Một số người khả năng trời sinh giọng nói lớn tiếng, trực tiếp tạo ra âm thanh bùng nổ thô bạo:

“Tại sao đứa bé lại rụt rè và khϊếp sợ khi nhìn thấy người thân của mình như vậy? Chết tiệt, nếu tôi là người của Bá tước gia, tôi...Trời ạ, tôi thực sự muốn lao tới ôm đứa bé!!”