Vậy Làm Tiểu Ngọt A Đi

Chương 16: Kỳ Nhạy Cảm Đến Rồi

Thịnh Lan một bên tự hỏi, một bên mở ra trí não, tác phẩm mới của cậu đã nhận được ba lượt thích.

Tác phẩm đầu tiên cũng thu được thêm một lượt thích, trừ cái này ra, dữ liệu còn lại vẫn không có gì biến hóa, tích phân hệ thống của cậu cũng tăng thêm 4.

Có vẻ như một lượt thích thực sự có giá trị một tích phân!

Chỉ là không biết tích phân hệ thống có thể đổi thành tiền được không?

Thịnh Lan dứt khoát sử dụng công cụ tìm kiếm để tìm kiếm các phương pháp kiếm tiền khác nhau.

Việc làm bán thời gian cho sinh viên đại học, cách kiếm tiền nhanh nhất.

Bấm vào.

Một trang giao diện nội dung cực kỳ phong phú nhanh chóng xuất hiện bên dưới, đứng mũi chịu sào nhất chính là quảng cáo:

[Muốn làm giàu chỉ sau một đêm? Club tinh tế tư nhân hoan nghênh ngài! Quy tụ các tầng lớp tinh anh xã hội từ các tinh hệ lớn trong Đế chế Liên bang, những người nổi tiếng trong giới chính trị, kinh doanh và quân sự... Thường xuyên tổ chức các bữa tiệc thoát y, hoạt động nhóm P, hiện trường SM giảng dạy tại chỗ, khiêu vũ giữa con người và động vật... Hiện đang tìm kiếm bạn chơi cùng xinh đẹp, tuổi từ 18-35, không phân biệt giới tính, ưu tiên sinh viên, hỗ trợ việc làm thêm...]

Thịnh Lan: "..."

Quảng cáo này trông quen thuộc. Máy tính trúng virus, hoặc trong lúc vô ý nhấp vào một trang web không đứng đắn nào đó, sẽ xuất hiện những quảng cáo tương tự. Có vẻ như bất kỳ người dùng Internet nào trong thế kỷ 21 cũng đã từng nhìn thấy những loại quảng cáo này.

Chỉ là cách viết ở đây càng lộ liễu hơn thôi.

Thịnh Lan không có hứng thú. Nhưng cậu vẫn chưa thành thạo trong việc thao tác trí não, hoặc là nói ngoạn ý nhi này quá nhạy cảm, cậu chỉ hơi run tay một chút, trực tiếp đi thẳng vào trang chi tiết.

Dòng chữ nóng bỏng, cộng thêm hình ảnh nam nhân nam nữ càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, trực tiếp đập vào mắt cậu.

Thịnh Lan: “..."

Úc Thành Yến: "..."

Trí não của thiếu niên chưa thiết lập chế độ đề phòng nhìn trộm, bây giờ tất cả các giao diện mà cậu nhìn xem đều được hiển thị công khai trước mặt Úc Thành Yến.

So với nội dung hấp dẫn trên trí não, dáng vẻ của thiếu niên trông ngốc ngốc, cánh môi như hoa đang ngậm túi dịch dinh dưỡng đậm đặc, má phình phình mà mạnh mẽ hút một ngụm.

Úc Thành Yến ban đầu còn tưởng rằng cậu bị lầm lẫn.

Nhưng khi nhìn thấy thiếu niên thực sự bấm vào trang chi tiết và xem xét cẩn thận, lông mày của Úc Thành Yến nhảy dựng.

Khoảnh khắc tiếp theo, trước mặt Thịnh Lan lại có một tấm card khác.

"Úc trưởng quan?" Thịnh Lan cúi đầu: "Đây là cái gì?"

"Nếu cậu cảm thấy hứng thú với không gian lưu trữ, cậu có thể liên hệ với người ở trên này."

Trong mắt Úc Thành Yến, sau khi thiếu niên hỏi xong thông tin về thiết bị lưu trữ, cậu bắt đầu nghiên cứu về tiền bạc, kết hợp độ tuổi của đối phương, Úc trưởng quan thuận lý thành chương cho rằng cậu muốn có thiết bị lưu trữ không gian nhưng không có tiền.

Úc Thành Yến thật ra bên người có mang dư thiết bị lưu trữ, nhưng thiết bị lưu trữ không gian của anh chỉ được sử dụng cho quân đội, có thể chứa các loại vũ khí nóng, là đồ vật mà các con đường bên ngoài cũng không thể mua được, thực rõ ràng không thích hợp cho thiếu niên dùng.

Mắt thấy thiếu niên đang nhìn chằm chằm vào loại quảng cáo này, anh dừng lại một chút, mơ hồ nói: “Nếu muốn tìm việc làm bán thời gian, cũng có thể tìm hắn.”

Thịnh Lan: "..."

Nhận ra đối phương có thể nhìn thấy màn hình của mình, Thịnh Lan bỗng nhiên có chút xấu hổ... Không phải! ! !

Ngài hãy nghe tôi giải thích! !

Lý do tại sao cậu không đóng nó ngay lập tức sau khi bấm nhầm vào trang đó, chỉ đơn giản là vì cậu muốn xem qua bố cục của trang đó! Là vì tương lai muốn làm tranh minh họa! !

Cậu thậm chí còn không liếc nhìn những bức ảnh khác!

Không, vẫn là có liếc mắt một cái.

Bởi vì hai người đàn ông phía trên đều có dáng người không đẹp bằng Úc trưởng quan, cho nên cậu thật sự chỉ nhìn thoáng qua...

Thịnh Lan quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt sâu sắc nhưng ẩn chứa sự sắc bén của Úc trưởng quan.

Nếu như ánh mắt có thể nói chuyện, đại khái tâm tình của Úc trưởng quan lúc này có lẽ sẽ là - Hy vọng thiếu niên trước mắt sẽ không vì một thiết bị công nghệ nào đó mà lạc lối.

Thịnh Lan: "..."

Thịnh Lan cúi đầu, cuối cùng vẫn là héo rũ mà cầm lấy tấm card đối phương đưa cho mình.

Đó là một tấm danh thϊếp, tổng thể phong cách phi thường ngắn gọn, trên đó chỉ có mấy chữ: "Công ty khoa học kỹ thuật Úy Lam ", "Tỉnh Niên", "CEO".

Thịnh Lan: "! ! !"

Công ty khao học kỹ thuật này rất nổi tiếng, nổi tiếng đến mức, chỉ sau chưa đầy một ngày lên mạng, cậu đã nghe nói đến nó!

CEO?

Úc trưởng quan thế mà đã tiến cử một vị CEO cho chính mình? ?

Thịnh Lan bị đơ người mất nửa phút, không nói nên lời.

Úc Thành Yến cũng không nói gì nhiều, dù sao bọn họ cũng không quen biết nhau. Anh chỉ xuất phát từ nhân đạo, chính mình có thể thuận tiện đưa tay giúp đỡ thiếu niên một chút.

Sau khi xác nhận phi thuyền đi vào quỹ đạo bay, mọi thứ đều bình thường, Úc Thành Yến đứng dậy, trước sau như một lời ít ý nhiều mà công đạo: "Đừng chạm vào bảng điều khiển chính. Cậu có thể tự do hoat động."

Nói xong, anh liền bước ra đôi chân dài đi về phía sau.

Thịnh Lan nắm chặt tấm card trong tay, trượt khỏi ghế.

Nếu là tự do hoạt động, đó chính là chưa nói không thể đi theo đối phương. Mặc dù Thịnh Lan cũng chưa nghĩ ra chính mình cùng đi qua để làm gì.

Có lẽ cậu luôn là nghe không đủ mùi băng tuyết lạnh lẽo trên người đối phương, hoặc có thể cậu vẫn muốn hỏi về chuyện tấm card, nhưng những câu hỏi này, khi Thịnh Lan đi theo anh đi tới khoang thuyền, nhìn thấy người kia cởϊ qυầи áo, liền nhanh chóng biến thành màu hồng bong bóng tràn ngập đầu óc Thịnh Lan.

Cậu lại nhảy đi như một con thỏ.

Chủ yếu là vì lúc này xoang mũi của cậu có chút nóng.

Thật kỳ lạ... Mùi nước hoa của đối phương rõ ràng tươi mát lạnh thấu xương, vì cái gì đầu óc cậu lại choáng váng thế này...

Thịnh Lan thực sự choáng váng.

Phi thuyền cũng chỉ có hai khu vực: khoang phía trước và khoang phía sau. Khoang phía trước là bàn điều khiển chính, khoang phía sau có một nhà vệ sinh nhỏ và phòng tắm. Bước ra tới sau đó có hai chiếc giường đơn giản, có thể chứa được hai người đàn ông trưởng thành có kích thước bình thường.

Bên tai vang lên tiếng nước chảy, Thịnh Lan ngơ ngác ngồi trở lại phòng điều khiển chính ở khoang phía trước, vẫn có chút khó chịu.

Hương vị kia quá thơm...

Cậu chộp lấy phần dịch dinh dưỡng còn dang dở và uống liền một hơi.

Tuy nhiên, số lượng lớn các vật phẩm tỉnh táo mà cậu sử dụng trước đó không làm giảm bớt các triệu chứng của cậu. Sự chú ý và thính giác của cậu đều dồn hết vào khoang phía sau, và hình ảnh của những người đàn ông vừa xuất hiện trên trang web tìm việc làm đã tự động lấp đầy tâm trí cậu. Hình ảnh thay đổi trong đầu Thịnh Lan, là vòng tay mảnh khảnh của Úc trưởng quan ôm lấy cậu...

!

Quá biếи ŧɦái!

Nhưng Thịnh Lan hoàn toàn không khống chế được suy nghĩ lung tung của mình. Cậu chỉ có thể bằng ý chí nỗ lực nhắm mắt lại, làm chính mình bình tĩnh lại, trong lòng tự an ủi mình - Úc trưởng quan đi tắm rửa, sau khi tắm rửa xong, mùi nước hoa trên người sẽ biến mất, sẽ không còn nồng nặc như vậy nữa.

Nhưng mà không như mong muốn.

Ngay khi Úc trưởng quan đẩy cửa bước ra, sương tuyết lạnh thấu xương nồng nặc bao bọc trong hơi nước mãnh liệt, hoàn toàn bao trùm lấy cậu.

Thịnh Lan: "!"

Cả ngày sau đó, trạng thái Thịnh Lan đều không được tốt.

Để tránh cho Úc trưởng quan nhận ra điều gì bất thường, cậu lấy cớ buồn ngủ trèo lên trên giường, đắp chăn thật chặt và cố gắng đánh lạc hướng bản thân bằng cách xoát trí não.

Úc trưởng quan tắm xong không có động tĩnh gì, Thịnh Lan cũng không biết anh đang làm gì, cậu cũng không dám nhìn.

Mùi sương tuyết lạnh thấu xương nồng nặc vẫn bao trùm lấy cậu.

Ngoại trừ làm cho người ta sinh ra một chút ý nghĩ kỳ quái, còn không hiểu sao mang lại cho cậu một loại thoải mái cùng lực lượng trấn an, giống như tối hôm qua vậy.

Cuối cùng, Thịnh Lan mê man ngủ mất.

Úc Thành Yến giải quyết một số công việc, lại đuổi đi vài đợt người đến thăm dò tình hình của anh, sau đó anh tiếp tục tập thể dục, rèn luyện và đọc sách như thường lệ.

Không biết qua bao lâu, Úc Thành Yến nghe được một tiếng hừ lạnh khó nhịn.

Anh nhanh chóng ngước mắt nhìn về phía thiếu niên, không ngoài dự đoán khi thấy má cậu đỏ bừng.

Bắt đầu từ lúc vừa rồi, Úc Thành Yến liền phát hiện tin tức tố của thiếu niên tràn ra càng ngày càng nùng.

Mùi đào, khá tươi mát.

Chỉ là một cái Alpha, ở trước mặt Omega phóng thích tin tức tố thật là một hành vi không lễ phép.

Mà Úc Thành Yến cảm thấy, thiếu niên ngay cả khi thay quần cũng phải tránh mặt anh, đỏ mặt khi quần tụt xuống một chút, có lẽ không phải cố ý.

Nếu cậu không thể kiểm soát được tin tức tố của mình, kia chỉ có thể thuyết minh, cậu đã đến kỳ nhạy cảm.