Vậy Làm Tiểu Ngọt A Đi

Chương 15: Thiết Bị Lưu Trữ Không Gian

Thịnh Lan hôm qua vừa online đã nói chuyện với Kỷ Quế Trạch, Thịnh Lan không ngạc nhiên khi Nhậm gia lại gọi điện thoại cho mình.

Chỉ là chuyển đổi thời gian, mặc dù Thủ Đô Tinh bên kia chỉ chưa đầy mấy giờ, nhưng lúc này Nhậm gia mới gọi điện cho cậu... Là thật sự không để ý chút nào động tĩnh của cậu.

Thịnh Lan nghĩ nghĩ, cũng không có nghe điện thoại.

Thật là, muốn tìm cậu để chất vấn đi?

Thịnh Lan phân tích, Nhậm gia hiện tại gọi điện thoại cho cậu, chắc là cũng giống như Kỷ Quế Trạch, hỏi cậu vì sao chưa chết lại không báo bình an, nói như vậy cuộc điện thoại này trả lời cũng không có ý nghĩa gì, chỉ khiến cậu thêm khó chịu mà thôi.

Hoặc, phía bên kia chính là vì muốn nắm giữ hành động của cậu, phỏng chừng thực sự không muốn cậu quay trở lại đi? ...Kỳ thật nguyên chủ lúc mới rời đi chính là bị điều đi, nhưng cuối cùng tại sao lại gặp tai nạn mà chết? Thật sự là ngoài ý muốn sao?

Thịnh Lan, người đã chết qua một lần, không thể không suy xét nhiều hơn một chút.

Trước khi cậu an toàn trở lại Thủ Đô Tinh, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ lại nắm giữ hành động của cậu!

Sau khi nhận được cuộc gọi của Kỷ Quế Trạch ngày hôm qua, Thịnh Lan dứt khoát ẩn giấu số liên lạc của mình.

Tất nhiên, bây giờ phải tiếp tục giả vờ như cậu không online.

Thiếu niên cúp điện thoại với vẻ mặt quyết tuyệt, bỗng nhiên thay đổi một người, giống như cùng phía bên kia có thù oán.

Cậu vừa động, Úc Thành Yến đang ngồi bên cạnh quay đầu lại liền nhìn thấy cảnh tượng này, trùng hợp nhìn thấy cái tên vừa lóe lên trên máy liên lạc.

Úc Thành Yến dựa lưng vào ghế, tùy tay từ trong nhẫn không gian lấy ra hai gói dịch dinh dưỡng, ném một gói cho thiếu niên.

Liền thấy thiếu niên tóc đen vừa rồi còn có vẻ mặt ngưng trọng, nhưng khi nhận thấy có thứ gì đó bị ném qua, cậu liền lập tức chạy tới đỡ lấy, vội vàng trở lại bộ dạng của một chú chuột hamster nhỏ hiếu động và hoạt bát.

Phản ứng cũng không chậm.

Sau khi nảy lên mấy lần, dịch dinh dưỡng cuối cùng đã thành công được cầm trên tay thiếu niên.

Thịnh Lan cúi đầu nhìn túi dịch dinh dưỡng này, không phải là túi dịch mà hôm qua cậu đưa cho Úc trưởng quan, rõ ràng là túi dịch dinh dưỡng này cao cấp hơn.

Đương nhiên cậu cũng không có gì ngạc nhiên về việc Úc trưởng quan có lương thực dự trữ. Hôm qua, cậu đơn giản đưa cho đối phương dịch dinh dưỡng là vì chia sẻ, cũng không phải thực sự lo lắng đối phương sẽ đói.

HIện giờ Thịnh Lan cầm túi dịch dinh dưỡng nhìn xem, trên đó không có nhãn hiệu gì, chỉ có dòng chữ to "Quân đội đặc biệt cung cấp".

Đồ vật phía chính phủ có phải uống ngon hơn một chút hay không?

Đôi mắt Thịnh Lan chợt sáng lên.

Cậu không khách khí với Úc trưởng quan, vừa lúc còn chưa ăn sáng, sau khi cảm ơn liền xé mở túi dịch, cậu mở miệng túi và háo hức nhấp một ngụm.

Sau đó.

Thịnh Lan: Phụt phụt phụt!

Trên mặt trực tiếp xuất hiện ba sọc đen! !

Dịch dinh dưỡng của quân đội quả thực rất đặc biệt, có kết cấu và hương vị đặc hơn.

...Nguyên bản trừ bỏ vị mặn nhàn nhạt bên ngoài liên không có hương vị gì, sau khi trở nên đặc hơn, cảm giác liền càng kỳ quái.

Nó giống như uống keo nước.

Thậm chí những người có trí tưởng tượng phong phú còn có thể liên tưởng đến nhiều loại dịch tiết và chất nhầy khác nhau.

...

Thứ này thật sự là để người ta uống sao?

Thịnh Lan lặng lẽ liếc nhìn về phía Úc trưởng quan.

Nhưng nhìn thấy Úc trưởng quan đã mở túi dịch dinh dưỡng trong tay ra, vẻ mặt vô cảm uống một ngụm lớn.

"..."

Thịnh Lan lập tức rụt vai lại, lại một lần nữa hoài nghi chính mình rốt cuộc có thể hòa nhập vào thế giới này hay không!

Nhưng lãng phí đồ ăn là đáng xấu hổ, đặc biệt là nghe nói ở tương lai đồ ăn rất khan hiếm, đại đa số người ta chỉ có thể uống dịch dinh dưỡng, nghĩ đến loại dịch dinh dưỡng này càng đậm đặc, cậu cũng sẽ không đến nỗi không biết tốt xấu.

Đôi lông mày tuấn tú tiếp tục nhíu lại, đôi mắt đen trắng trở nên mờ mịt, đành ép mình uống thêm một ngụm lớn.

Khụ khụ khụ khụ!

Cậu không nhịn được nữa, chịu đựng xúc động muốn lè lưỡi, Thịnh Lan quyết định chuyển hướng sự chú ý của mình.

Cậu lại chớp đôi mắt đen nhánh sáng ngời, kinh ngạc nhìn người đàn ông bên cạnh: "Úc trưởng quan, ngài lấy những thứ này từ đâu?"

Đôi chân dài của Úc THành Yến chống đỡ, cho dù không có cảm giác thời khắc luôn căng chặt luôn đề phòng, tư thế ngồi của anh vẫn rất tiêu chuẩn.

"Thiết bị lưu trữ không gian." Giọng nói lạnh lùng như gió quét qua gò má, Úc Thành Yến đã uống hết túi dịch dinh dưỡng trong tay.

Sau khi vo tròn chiếc túi trống vài lần rồi ném chính xác vào thùng rác cố định ở phía xa, anh thản nhiên hỏi: “Cậu không có à?”

Tuy rằng anh đã phát hiện ra vấn đề này từ lâu.

Đồ đạc của thiếu niên ngay từ lúc bắt đầu đã được đặt ở bên ngoài, mắt thấy cậu hì hục dọn chút gia sản này lên phi thuyền, dáng vẻ không giống là có loại đồ vật này.

Thiết bị lưu trữ không gian là một công nghệ mới, giá cả đích xác không thấp. Nhưng câu hỏi đặt ra là thiếu niên có thể học ở Đại học Đế Quốc, vẫn là ban chuyên nghiệp lễ nghi... Thông thường chỉ có con cái xuất thân từ gia đình quý tộc, hoặc nhà giàu mới nổi, mới có thể lựa chọn chuyên ngành như vậy.

Những gia đình này đều có một điểm chung: chính là có tiền.

Không có khả năng không mua nổi thiết bị lưu trữ không gian.

Đối mặt với sự đánh giá của Úc trưởng quan, vẻ mặt của thiếu niên trở nên có chút mất tự nhiên, sau khi chớp chớp lông mi vài cái, cậu nói: “Tôi, tôi không có.”

Thịnh Lan quả thực không có, cậu rất chắc chắn nguyên chủ cũng không có. Bởi vì vấn đề này trước đây cậu đã từng hỏi hệ thống - cụ thể là khi hệ thống đột nhiên ném mấy chục túi dịch dinh dưỡng vào người cậu, yêu cầu cậu cõng trên lưng.

Dựa theo bối cảnh được hệ thống giải thích, Thịnh Lan cảm thấy nguyên chủ hẳn phải có một thứ như thiết bị lưu trữ không gian.

Nhưng hệ thống lại nói cho cậu biết [nguyên chủ chưa từng sở hữu nó].

Cho nên hiện tại xem ra, không phải ở thời đại này không có, mà là nguyên chủ không có.

Kết hợp với hoàn cảnh của nguyên chủ, không khó để đoán ra, nguyên chủ mới về Nhậm gia được hai tháng. Dù sao thì Nhậm gia cũng không cho phép đứa con đã đến tuổi thích hợp lại không đi đại học Đế Quốc, chuyện này rốt cuộc liên quan đến thể diện của gia tộc.

Mặc khác tài nguyên có hay không liền không sao cả.

Rốt cuộc cho dù có người phát hiện con ruột mới được công nhận của Nhậm gia không có loại đồ vật như thiết bị lưu trữ không gian, bọn họ cũng có thể nói là sơ suất, hoặc có thể tìm lý do khác.

Tóm lại chính là thật sự một chút cũng không để bụng, hoặc là nói chán ghét nguyên chủ cũng không quá.

Khóe miệng Thịnh Lan lại nhếch lên đầy vẻ châm chọc.

Cậu có một đôi môi đẹp như cánh hoa, thịt môi không dày cũng không mỏng, đôi môi đầy đặn, hình dáng môi đặc biệt gợi nhớ đến những bông hoa đang nở rộ.

Có lẽ là do thiếu niên diện mạo quá ngoan, đôi mắt quá sáng nên đôi môi xinh xắn đó ngày thường cũng không quá nổi bật.

Giờ đây chợt hiện lên nụ cười châm chọc, những bông hoa trở nên lộng lẫy và thơm ngát, khiến chúng càng trở nên hấp dẫn người, không thể rời mắt được.

"Úc trưởng quan, thiết bị lưu trữ không gian đó có đắt không?" Thịnh Lan đột nhiên quay đầu lại hỏi.

Đôi mắt đen của cậu ở trước mặt ân nhân cứu mạng lại trở nên trong trẻo và sáng trở lại.

"...Còn được."

Úc Thành Yến nhìn cậu, thân thể hơi ngả ra sau: “Một thiết bị cất giữ dân dụng có giá khoảng mười vạn tinh tệ.”

“Ồ,” Thịnh Lan đáp lời. Cậu không biết giá trị tiền bạc của thế giới này, nhưng cậu nhớ rõ con số này.

Cậu chỉ muốn nhìn một chút mười vạn tinh tệ đến tột cùng có bao nhiêu quý, làm Nhậm gia cũng không bỏ được mua cho nguyên chủ một cái.

Tất nhiên, một vấn đề quan trọng hơn đột nhiên xông vào ý thức của Thịnh Lan - tiền!

Bất kể ở thời đại nào đều yêu cầu dùng đến tiền!

Trừ khi cậu luôn ở trong sa mạc của phế tinh.

Tuy nói như thế, nhưng Thịnh Lan cũng không ngóng trông có thể dựa vào Nhậm gia để tồn tại. Nguyên chủ chẳng phải là ví dụ tốt nhất hay sao? Lấy tiền của người khác chẳng khác nào chặt đứt tay của mình, còn không bằng nắm tiền trong tay mình.

Mà dựa theo lời mở đầu được hệ thống giải thích, nguyên chủ có một người cha cờ bạc, gia đình nghèo đến mức gần như không đủ tiền để mua quần áo. Hiện tại cậu mới học năm nhất đại học, hẳn là trong tay không có tiền riêng.

Thịnh Lan thử kiểm tra số dư tài khoản của nguyên chủ thì phát hiện chỉ có hai ngàn tinh tệ. Sau khi hiểu rõ quy đổi, cậu mới biết, một ngàn tinh tệ ở đây xấp xỉ bằng sức mua của một trăm nhân dân tệ...

À cái này...

Nói cách khác, trong người cậu chỉ có hai trăm nhân dân tệ? !