Giờ phút này, đôi mắt có chút cao quý đó đang quét qua bố cục lưới điện xung quanh, trong đó dần dần xuất hiện một loại kinh ngạc nào đó.
Sau đó Thịnh Lan kể về việc cậu đã sửa chữa lưới điện như thế nào.Đôi mắt đỏ thẫm như ngọc của anh cuối cùng cũng nhìn về phía Thịnh Lan, Úc trưởng quan dường như cuối cùng cũng có hứng thú với cậu: “Cậu học trường đại học nào?”
"Đại học Đế Quốc."
"Chuyên ngành gì?"
Thịnh Lan nhớ lại, Nhậm gia cho nguyên chủ đi học bởi vì “con trai Nhậm gia dù kém cỏi nhất cũng phải vào Đại học Đế Quốc”, cho nên chuyên ngành của cậu dường như không có yêu cầu điểm phải cao, thậm chí chính là đại học Đế quốc chuyên môn chuẩn bị cho nhóm bao cỏ quý tộc...
"Lễ nghi và giao tiếp xã hội."
"..."
Úc Thành Yến càng kinh ngạc hơn: “Năm 4?”
“…Hồi trưởng quan, là sinh viên năm nhất.”
Úc Thành Yến: "..."
Thịnh Lan: "?"
Có ý tứ gì?
Trông cậu nhìn qua rất già sao? ? ?
Kiếp trước cậu cũng chỉ mới mười chín tuổi...
"Kiến thức dự trữ tốt, khả năng ứng dụng thực tế rất mạnh." Úc trưởng quan nhanh chóng trả lời câu hỏi kêu gào trong lòng cậu: "Hiện nay, sinh viên không chuyên còn trẻ như cậu, có rất ít người có năng lực thực hành mạnh mẽ như vậy."
"À......"
Cho nên, này có nghĩa là đang khen ngợi chính mình sao?
Mùi băng tuyết lại lần nữa chạm vào chóp mũi cậu, hai má Thịnh Lan không khỏi đỏ lên.
Cậu muốn nói chuyện này cũng không tính là gì. Trước khi bị tàn phế, mấy lần nghỉ hè, cậu đều cùng cha đi công trường để rèn luyện. Cậu cũng đã đến các vùng núi, đích thân tham gia dự án lắp đặt dây cáp điện của quốc gia.
Tất nhiên điều này không thể nói.
Lúc này, Thịnh Lan lại bắt đầu nhớ cha mẹ của mình.
Cũng may, hiện thực không cho cậu thời gian để thương cảm. Tiếng "xoạt xoạt" đột nhiên vang lên bên ngoài.
Quả thực trời đã mưa.
Mưa axit trên sa mạc gần như không thể xảy ra trong thế kỷ 21, nhưng nơi này lại là phế tinh của thế giới tương lai.
Âm thanh lúc đầu nghe như tiếng mưa rơi xuống đất, nhưng nếu để ý kỹ thì còn kèm theo vài tiếng “xèo xèo”, như thể có thứ gì đó đang bị ăn mòn vậy…
Ngay cả hơi thở chung quanh dường như cũng có mùi chua chát và cháy khét.
…
Đây là mưa axit hay là axit sulfuric? ?
Đôi mắt của Thịnh Lan mở to.
Cậu thực may mắn vì khoảng thời gian trước cậu không gặp phải loại mưa axit này, nếu không thì đã là một thảm họa.
Mùi khó chịu của mưa axit đã xua đi phần nào mùi hương của băng tuyết, đồng thời cũng che đi mùi đào luôn rình rập quấy rối cậu.
Vừa rồi Thịnh Lan nhìn thấy Úc trưởng quan đang đi về phía lối vào.
"Úc trưởng quan? Tại sao ngài lại đi?" Cậu theo bản năng hỏi ra.
“Ra ngoài nhìn xem.” Giọng nói lạnh lùng và lãnh đạm của Úc Thành Yến vang lên, chỉ để lại Thịnh Lan một cái bóng lưng thẳng đứng.
Thịnh Lan: "Hả??"
Nhưng axit đang rơi bên ngoài!
cậu bày tỏ suy nghĩ của mình một cách trung thực, nhưng cậu không đề cập trực tiếp đến axit, bởi vì như vậy cậu cảm thấy giống như mình chựa thấy qua việc đời, cho nên chỉ nói: "Nhưng bên ngoài trời đang mưa! Mưa lớn khủng khϊếp!"
“Ừ.” Úc Thành Yến thấp giọng nói: “Là bởi vì tôi chán ghét trời mưa.”
Thịnh Lan:...?
Chán ghét trời mưa, cho nên muốn ra ngoài ngắm mưa? …
Thịnh Lan không hiểu được logic này.
Còn định nói gì đó thì Thịnh Lan kinh ngạc hét lên một tiếng, vì chân cậu đột nhiên đau nhức.
Cậu cúi đầu xuống thì thấy một mảnh quần của mình đã bị cháy.
Thịnh Lan: "? ? ?"
"Là chất dịch của bướm Apollo." Thực hiển nhiên Úc trưởng quan bởi vì tiếng kêu của cậu nên mới quay đầu lại.
Lúc này, đôi mắt rõ ràng là đỏ tươi của đối phương lại trong trẻo lạnh lùng như băng, đang nhìn xuống phương hướng chân cậu, giọng nói nghiêm nghị và lạnh lùng: “Vừa rồi có bướm Apollo rơi vào người cậu không?”
Đôi mắt đen của Thịnh Lan trống rỗng: “Tôi, tôi không chú ý.”
Úc trưởng quan nhíu mày: “Cởϊ qυầи ra.”
Thịnh Lan: "A???"
Bỗng nhiên có chút luống cuống tay chân.
Chuyện này quá đột ngột! !
Giọng nói của Úc trưởng quan trầm thấp và thờ ơ: "Bị dịch bướm lây dính rất phiền toái. Da có thể bị ăn mòn nếu tiếp xúc với chất dịch còn sót lại."
“…” Thịnh Lan hiểu ra: “Ồ!”
Úc Thành Yến không khỏi nhìn thiếu niên lần nữa.
Cậu biết cách sửa chữa lưới điện và tạo ra điện, nhưng cậu không biết sinh hóa vật nguy hiểm cấp A được đề cập đến trong sách giáo khoa tiểu học.
Trong đôi mắt đỏ rực của anh lộ ra vẻ khó lường, nhìn thiếu niên còn đang ngơ ngác, lại nhắc nhở lần nữa: "Cho nên tốt nhất là cậu mau chóng thay cái quần này đi."
Thịnh Lan: "..."
Ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, Thịnh Lan vẫn vô thức siết chặt quần mình.
“Trưởng quan.” Thịnh Lan gần như xấu hổ chết đi được, trong mắt tràn đầy thẹn thùng: “Tôi, tôi không có cái quần nào khác…”
Bắt đầu chỉ có một chiếc quần.
Không biết có phải mỗi người xuyên sách đều thảm như vậy hay không.
Dù sao thì tình cảnh mà Thịnh Lan gặp phải cũng bi thảm như vậy.
"Cậu.. . . " Úc Thành Yến cũng không ngờ tới điều này.
Chủ yếu là vì quần áo của thiếu niên nhìn cực kỳ sạch sẽ, anh nhớ tới thiếu niên nói cậu bị nhốt ở chỗ này hơn năm mươi ngày.
“Sau khi tìm được nguồn nước, tôi đã giặt quần áo mấy lần…” Thịnh Lan nhỏ giọng giải thích.
Không biết tại sao cậu lại thẹn thùng, nhưng gò má cậu lại càng đỏ hơn.
Lúc đó, cậu là người duy nhất trong toàn bộ căn cứ nên từ giặt đến phơi quần áo đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.
Thời điểm bước đường sống còn không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng lúc này, trước mặt một người đàn ông hormone bùng nổ và mặc quân phục nghiêm túc nhưng lại không thể hiểu được tràn đầy hoang dã, nghĩ về cảnh cậu từng bị phơi nắng quần áo, liền cảm thấy quá kỳ quái!
Úc Thành Yến hiểu rõ mà liếc nhìn thiếu niên yêu sạch sẽ này, cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ chân thành đề nghị: “Vậy cậu cũng trước tiên cởi cái này ra đi.”
"À......"
Thịnh Lan đích xác cảm thấy hơi đau ở cẳng chân, là bị ăn mòn. Nhưng... trưởng quan, ngài gắt gao nhìn tôi chằm chằm làm cái gì? ! !
"Vậy Úc trưởng quan, tôi đi trước bên kia để cởi ra?"
Nếu không phải đôi mắt của Úc trưởng quan trong sáng như ngọc, không có bất luận cái gì tà niệm, cậu sẽ cảm thấy đối phương là một kẻ đáng khinh.
Úc Thành Yến lúc này mới phản ứng lại đây, nhận định rằng đây là một Alpha thẹn thùng và nhút nhát.
Hiếm thấy, nhưng cũng không phải là quá hiếm.
Hầu hết người trong quân đội đều là Alpha. Thông thường, Alpha càng mạnh mẽ thì càng thích thể hiện ưu điểm của mình, giống như phân đoạn cởϊ qυầи này, bọn họ cũng sẽ không tránh người.
Tuy nhiên, dù Alpha có mạnh đến đâu thì bọn họ cũng không dám làm gì trước mặt Úc Thành Yến.
Càng miễn bàn một số Alpha không mạnh mẽ lắm hoặc có bản tính sống nội tâm.
Úc Thành Yến gật gật đầu bảo cậu đi cởi ra, sau đó mở không gian của mình ra nói: “Tôi có quần áo để thay, nếu không chê, tôi sẽ tìm cho cậu mặc.”
“Không chê!” Thịnh Lan vội vàng nói.
Nói xong cậu liền chạy đi cởϊ qυầи, trong thời gian ngắn như vậy, vùng cẳng chân của cậu đều đã bị ăn mòn!
Thật là một thế giới tương lai đáng sợ!