...Tại sao lại khóc nữa rồi?
Đôi mắt đỏ sậm giữa đêm khuya sâu không thấy đáy, nhưng vào lúc này, trong mắt Úc Thành Yến hiện lên một tia mê mang.
"Làm sao vậy?"
Vì thế anh hỏi.
Tầm mắt Thịnh Lan rơi từ đôi chân dài của đối phương xuống dưới đôi giày quân sự gọn gàng, cậu lau nước mắt rồi đứng dậy: “Không có gì.”
Úc trưởng quan: “Không có gì, sao lại khóc nữa?”
"...Tôi không có khóc."
Thịnh Lan đột nhiên ngước mắt lên, chờ đã, cái gì kêu lại? ? Lần đó cậu cũng không khóc!
Thịnh Lan muốn giải thích, lại cảm thấy lạy ông tôi ở bụi này.
Thịnh Lan giận dỗi cắn cắn môi dưới, nói: “Đã đến lúc tôi phải về căn cứ rồi, Úc trưởng quan.”
Úc Thành Yến nhướn đôi lông mày bạc của mình.
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Thịnh Lan vẫn đỉnh đôi mắt đỏ hoe, hơi cúi đầu tránh ánh mắt của anh: “Tôi chỉ nghĩ rằng mình sẽ phải một mình đợi ở đây bốn ngày, trong lòng có chút hỏng mất mà thôi.”
Cậu ăn ngay nói thật.
Tuy rằng khi quay về phải đối mặt với rất nhiều chuyện nhưng ai lại muốn ở lại địa phương quỷ quái như vậy?
Phía trước chưa từng có hy vọng thì không sao, nhưng một khi hy vọng đã bốc cháy lên, lại bị báo cho ít nhất còn phải chờ bốn ngày, liền thật sự làm người hỏng mất.
Úc trưởng quan giải thích: "Tốc độ của tàu tuần tra là như thế này, gần đây thường xuyên có bức xạ vũ trụ ở khu vực này. Các tàu tuần tra cỡ nhỏ và vừa cần tránh loại bức xạ này, sẽ ảnh hưởng đến tốc độ."
Thịnh Lan gật đầu, nâng quai hàm thon gọn của mình lên, khiến cậu có vẻ ngoan ngoãn hơn.
"Úc trưởng quan, tôi không có oán ghét cái gì."
Thịnh Lan nói với giọng trong trẻo, giọng điệu có lý trí: “Có thể gặp được ngài, còn muốn tàu tuần tra của đế quốc tiêu phí mấy ngày đặc biệt lại đây tiếp tôi, tôi đã thực cảm kích.”
Úc Thành Yến nghe vậy đình trệ.
"Cậu là sinh viên à?"
Thịnh Lan lại gật đầu.
Nguyên chủ gần 18 tuổi, sau khi được nhận trở về Nhậm gia liền chuyển đến Đại học Đế Quốc, hiện tại là sinh viên năm nhất mới chuyển trường.
Nhưng xem ra chuyện này không cần thiết phải nói với trưởng quan.
"Tốt."
Giọng nói của Úc trưởng quan lại vang lên: “Bạn học Thịnh, tôi đưa cậu về căn cứ chờ.”
"Không cần đâu Úc trưởng quan. Tôi vừa mới một mình đi tới, bây giờ tôi có thể tự mình quay về."
Thịnh Lan không thích làm phiền người khác, thấy đối phương vội vàng rời đi, một mình xoay người tiến về căn cứ xa xôi.
Mặc dù chỉ số không khí của Phế Tinh 538 vẫn phù hợp con người sinh tồn, nhưng do tình trạng sa mạc hóa nghiêm trọng và hàm lượng oxy thấp, con người nhìn chung sẽ bị thiếu oxy, thân thể cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi nếu kịch liệt vận động.
Nơi này kỳ thực cách căn cứ khá xa, lúc tới đây Thịnh Lan đã đi bộ rất lâu, nhưng lúc đó vừa tò mò vừa sợ hãi nên không để ý đến khoảng cách.
Bây giờ nhìn căn cứ xa xa, cậu chỉ cảm thấy nó quá xa xôi, quá mệt mỏi.
"Bạn học Thịnh."
Thịnh Lan đi được khoảng năm trăm mét, giọng nói của Úc trưởng quan bỗng nhiên vang lên từ phía sau: “Đứng yên đừng nhúc nhích.”
Thịnh Lan: "?"
Thực rõ ràng, Úc trưởng quan không phải là người nói nhiều, cũng không phải là người thích dây dưa, Thịnh Lan không thể tưởng tượng được tại sao đối phương lại gọi cậu lại, tuy nhiên, đối mặt với một người rõ ràng rất có quyền lên tiếng cùng với khí thế thượng vị giả, Thịnh Lan, một người bình thường vừa mới đến, vẫn dừng bước.
Khoảnh khắc tiếp theo, một đôi bàn tay mạnh mẽ tóm lấy cậu.
Thịnh Lan: "? ? ?"
Cậu liền nói toàn bộ thân thể của đối phương rất “dài”.
Và tràn đầy sức mạnh.
Lúc này, cánh tay thon dài của Úc trưởng quan ôm lấy eo cậu trong giây lát, sau đó cậu dễ dàng bị anh bế lên.
Hai chân nhấc lên khỏi mặt đất, Thịnh Lan: "? ? ?"
Đại khái là do góc nhìn thay đổi nên Thịnh Lan đã nhìn thấy vài con... con bướm to lớn bằng lòng bàn tay mình? Cậu vội vã nhìn qua nơi mình vừa đứng.
"Bướm Apollo cấp A." Úc Thành Yến lời ít ý nhiều nói.
Thịnh Lan: "...?"
Cái ngoạn ý gì vậy?
Cậu ở sa mạc nhiều ngày như vậy, bởi vì hệ thống buff, ngoại trừ thỉnh thoảng nhìn thấy mấy con bọ cạp thằn lằn khổng lồ, hoặc giun cát to như đùi cậu, cậu chưa bao giờ nhìn thấy loại quái vật nào mà tên còn nghe không hiểu.
Nhưng hiện tại hệ thống đang offline, các loại buff đang dần biến mất, vì vậy...
Nhưng liền tính là bướm lớn, mới chỉ có mấy con, có cần phải khẩn trương như vậy không?
Thịnh Lan không dám lộn xộn. Úc trởng quan mặc dù đang ôm cậu, vẫn di chuyển nhanh nhẹn như một con báo săn, 500m đối với nha mà nói chính là trò chơi trẻ con, bọn họ trong giây lát liền về tới phi thuyền.
"Bướm Apollo tiết ra chất dịch có tính ăn mòn, nếu chạm vào da sẽ giống như bị dung nham lăn qua." Tiếng nói trầm ổn của Úc trưởng quan truyền đến.
Thịnh Lan: "..."
Cơ thể vẫn bị kẹp cứng đờ.
“Càng nghiêm trọng hơn là loài bướm Apollo cấp A thường sống theo nhóm trên núi lửa, sẽ không xuất hiện gần mặt đất.”
Úc Thành Yến đặt Thịnh Lan xuống đất, ngay lập tức đi đến bảng điều khiển. Anh vừa giải thích với Thịnh Lan vừa thao tác: “Một khi tìm thấy chúng ở sa mạc bằng phẳng, cho dù chỉ có vài con rải rác, điều đó có nghĩa là…”
"Nghĩa là?"
“Sắp có mưa axit lớn.”
Thịnh Lan: "......"
Loài bướm này thích sống thành đàn trong núi lửa và hút sunfua, cũng thích mưa axit.
Vậy là chúng nó tới đây để chiếm chỗ... là tới xếp hàng để tắm rửa? !
Thực hiển nhiên mưa axit là lễ hội cuồng hoan của bướm Apollo.
Không phải của bọn họ.
Úc trưởng quan nhanh chóng khởi động phi thuyền.
Nhìn chiếc phi thuyền đột ngột di chuyển, Thịnh Lan: Nó thực sự đã được sửa chữa trong thời gian ngắn!
Màn hình bật lên vẫn chỉ có một nửa màn hình, trên đó lóe lên một số văn tự của thế giới này, nội dung chỉ có một nửa, văn tự nhảy nhanh đến mức Thịnh Lan không thể nhìn rõ.
Nhưng Úc trưởng quan đã gõ một loạt mệnh lệnh, thậm chí không cần nhìn chúng, phi thuyền nhanh chóng tại chỗ cất cánh dưới sự điều khiển của anh ta.
Anh một lần nữa nhìn về phía Thịnh Lan: “Quy mô căn cứ mà cậu ở thế nào?”
“Tấm chắn bảo vệ của phi thuyền có hư hỏng, e rằng nó sẽ không chịu được cơn mưa axit lớn như vậy.” Anh nhanh chóng nói.
"Ồ ồ ồ." Thịnh Lan đã hiểu và nhanh chóng mô tả: "Bề mặt của căn cứ gần như bị san phẳng bởi vụ đánh bom, nhưng vẫn còn nhiều bãi đậu ngầm ... sân bay."
Cậu vừa dứt lời thì phi thuyền đã bay về phía căn cứ.
Theo sự hướng dẫn của Thịnh Lan, máy bay ngay lập tức dừng lại trên một mặt đất bằng phẳng, rồi lao vào một sân bay dưới lòng đất…đây thực sự là một nơi tương tự như một bãi đậu xe ngầm.
Mấy ngày nay nhàm chán, Thịnh Lan đã đi thăm dò khắp căn cứ rồi.
Nhưng cậu thường không đi quá xa dưới lòng đất vì sợ bị sập. Lúc đầu cậu mạo hiểm đi vào sân bay dưới lòng đất là để khởi động hệ thống phát điện. Cậu ở gần đó phát hiện mạng lưới đường ống nước, vừa thích hợp để thu nước ngầm, cho nên cậu đã định cư ở đây.
Sau khi đỗ phi thuyền, Úc Thành Yến xuống khỏi phi thuyền, nhìn mấy ngọn đèn phát ra ánh sáng trắng xung quanh mình.
“Nơi này còn có điện?”
Đôi mắt đỏ sậm của Úc trưởng quan trở nên nhạt hơn rất nhiều trong môi trường sáng sủa, giống như một khối ngọc đỏ được trau chuốt cẩn thận, màu sắc tuyệt đẹp, trong vắt, đột nhiên không còn máu me và đáng sợ nữa.