Đêm Xuân Tình Cờ Của Quận Chúa Và Thái Hậu

Chương 23

Một giọng nữ lạ lẫm nhưng mạnh mẽ vang lên từ trong điện: “Bẩm Thái hậu, thần đã theo dấu suốt một tháng qua, cuối cùng cũng bắt được hung thủ và tìm lại được con gái của Nguyệt Nương. Hiện tại, đứa bé đã được đưa về bên cạnh Nguyệt Nương.”

Tìm thấy con gái của Nguyệt Nương rồi ư?

Giang Uyên không nhịn được tò mò, bèn lén liếc nhìn về phía phát ra giọng nói. Người đó mặc quan phục màu đỏ thẫm, bên hông đeo bài của Đại Lý Tự. Chỉ cần nhìn cấp bậc trên bài cũng đủ biết, người này còn cao hơn cả Hàn Vân Mặc. Hẳn đây chính là nhân vật lừng danh Đại Lý Tự khanh - Văn Huệ Nguyên.

Nếu đúng theo những gì vừa nói, thì tháng qua Văn đại nhân thực chất đã âm thầm tìm con gái của Nguyệt nương. Nhưng Nguyệt nương này rốt cuộc là ai? Vì cớ gì khiến Thái hậu đích thân ra lệnh xử lý vụ án? Hay giữa Nguyệt Nương và Thái hậu có mối quan hệ đặc biệt nào đó?

Tiêu Mạc Hân lại hỏi tiếp: “Còn đám người buôn trẻ kia thì sao?”

Lần này, Hàn Vân Mặc lên tiếng: “Bẩm Thái hậu, qua điều tra, trong sổ sách có tổng cộng 28 tên buôn người. Chúng thần đã bắt được 25 tên, hai tên bị gϊếŧ trên đường, còn một tên vẫn đang truy lùng.”

Tiêu Mạc Hân giọng điệu thản nhiên nhưng lạnh lùng: “Nếu phần lớn hung thủ đã bị bắt, vậy Đại Lý Tự hãy chọn ngày tái thẩm vụ án của Nguyệt Nương, trả lại công bằng cho nàng. Đồng thời, đưa bọn buôn người ra pháp trường, để chúng chịu sự trừng phạt thích đáng.”

“Vâng, Thái hậu.”

Cả Văn Huệ Nguyên lẫn Hàn Vân Mặc đồng thanh đáp.

Không khí trong điện lập tức trở nên yên tĩnh. Dù là trên hay dưới điện, ánh mắt của mọi người đều cố ý hoặc vô tình dừng lại trên người Giang Uyên - vị Đại Lý Tự thừa đứng giữa trung tâm.

“Giang đại nhân.” Tiêu Mạc Hân bỗng nhiên gọi.

Giang Uyên giật thót, lập tức cúi người, giọng hơi lớn: “Thái hậu, thần có mặt.”

Giọng nói nàng run rẩy, rõ ràng vô cùng căng thẳng.

Tiêu Mạc Hân khẽ bật cười, nhẹ nhàng nói: “Nghe Hàn thiếu khanh nói, ngươi chỉ mất chưa đến một ngày đã tra ra Nguyệt Nương bị oan. Nhưng ngươi có biết, Văn đại nhân phải mất đến mười ngày để điều tra chuyện này.”

Mười ngày? Lâu vậy sao?

Giang Uyên không dám nói lời nào tỏ ý khoe khoang, chỉ cung kính đáp: “Bẩm Thái hậu, thần chỉ là may mắn. Nếu không nhờ Văn đại nhân trước đó đã điều tra cẩn thận, ghi chép tỉ mỉ mọi chi tiết trong vụ án, thì thần chưa chắc đã làm được nhanh như vậy. Công lao này thực chất thuộc về Văn đại nhân, thần chẳng qua chỉ mượn gió đẩy thuyền mà thôi.”

Tiêu Mạc Hân cười, quay sang Văn Huệ Nguyên: “Văn đại nhân, vị Đại Lý Tự thừa này của ngươi đúng là biết ăn nói.”

Văn Huệ Nguyên khom người đáp: “Đều nhờ Thái hậu chọn người tài giỏi.”

Những lời tâng bốc như vậy, Tiêu Mạc Hân nghe đã quá quen. Nàng phất tay, ra lệnh: “Lui xuống đi. Hai vụ án của Nguyệt Nương và bọn buôn người, các ngươi xử lý thật tốt. Hãy trả lại công bằng cho Nguyệt Nương và cả những gia đình đã mất con.”

Văn Huệ Nguyên nghiêm túc đáp: “Vâng, Thái hậu.”

Đám người cúi mình rời đi, nhưng Giang Uyên lại thoăn thoắt bước đi nhanh nhất. Lúc này, nàng chẳng còn màng đến lễ nghi hay tôn ti nữa, bước chân nhỏ gấp gáp lướt qua những người khác, chỉ mong nhanh chóng thoát khỏi Vĩnh An điện. Thế nhưng, trời không chiều lòng người.

Giọng nói thanh lãnh của Tiêu Mạc Hân bất chợt vang lên phía sau: “Giang đại nhân ở lại. Bổn cung còn đôi lời muốn nói với ngươi.”

Bước chân của Giang Uyên khựng lại giữa chừng, nàng đứng cứng đơ nơi ngưỡng cửa. Hàn Vân Mặc ngang qua bên cạnh, khẽ nở một nụ cười đầy hàm ý khó đoán, rồi thong thả rời đi.

“Cạch” Tiếng cửa điện đóng lại, bóng tối phủ xuống trước mắt Giang Uyên.

Vĩnh An điện rộng lớn giờ chỉ còn lại hai người các nàng. Giang Uyên toàn thân cứng ngắc như một cây gỗ, chỉ có chiếc mũi còn thở ra hít vào, khẽ nhận ra trong không khí thoang thoảng hương thơm thanh nhã, tựa như hương nàng từng ngửi thấy trên xe ngựa hôm đó. Hương thơm dễ chịu đến lạ lùng.

Tiêu Mạc Hân từ từ đứng dậy khỏi phượng tọa, đôi tay thanh mảnh buông nhẹ trước người, từng bước chậm rãi tiến lại gần nàng.

Từ thuở nhỏ, Giang Uyên đã bị mẫu thân ép luyện võ. Trải qua mười mấy năm, không chỉ võ nghệ thành thục, mà ngay cả thính lực của nàng cũng chẳng tệ. Nghe tiếng bước chân sau lưng càng lúc càng gần, tim nàng như nhảy vọt lên cổ họng. Thái hậu này chẳng lẽ định đâm nàng một nhát từ phía sau?

Giang Uyên năm nay mới mười tám, còn rất trẻ. Chết sớm như vậy, chẳng phải là quá oan uổng hay sao?

“Quay người lại.” Tiêu Mạc Hân khẽ gọi.

Giang Uyên nghe lời, ngoan ngoãn xoay người, nhưng đầu cúi thấp đến mức gần như chạm vào ngực.

“Thái… Thái hậu, thần ở đây.”

Ánh mắt Tiêu Mạc Hân lạnh lẽo nhìn nàng: “Ngẩng đầu lên.”

Thanh âm của nàng ấy thanh thoát, lạnh nhạt, không chút cảm xúc, tựa làn gió xuân đầu mùa, nghe vào rất dễ chịu nhưng chẳng thể đoán được buồn vui. Giang Uyên, vì biết giữ mạng, đành nghe lời mà từ từ ngẩng đầu lên.