Nhưng hiện tại, không những cậu đến khi trời tối, mà còn ngâm đến tận nửa đêm…
“Thống tử, tôi sợ…”
Một kẻ luyện võ thân hình cường tráng như cậu, sợ cái gì chứ…
[Đừng sợ, theo hiển thị của hệ thống, Lâm Uyên Thâm Xứ là chỗ có chỉ số an toàn cao nhất trong toàn bộ Thanh Vân Tông. Trừ khi cậu tự nhảy vực hay chết đuối, bằng không sẽ không gặp nguy hiểm đâu!]
“…Thôi được…”
Sở Nam Thư do dự một chút, vừa bước lên một bước, lại không nhịn được lùi về phía sau: “Hệ thống, hay là mở cho tôi cái giao diện chiếu sáng phía trước đi. Dù sao cũng phải nhìn được đường mà đi chứ… hoặc không thì dùng mã hóa tạo một biểu cảm cũng được.”
Hệ thống: [(▼皿▼#)] Như thế đủ sáng chưa?
Sở Nam Thư: …
Cậu không dám giận, chỉ run rẩy dùng ánh sáng từ mã hóa hệ thống cung cấp chiếu xung quanh, đang định rời đi thì lại phát hiện trên mặt đất có mấy vết loang màu sắc sậm hơn.
Sở Nam Thư nghi hoặc, lúc trước cậu đến ngâm mình cũng không thấy những vết này, tại sao hôm nay lại có…
Cậu đưa tay chạm nhẹ vào vết loang đó…
[Đinh! Phát hiện vết máu! Nguồn gốc vết máu: Nhân vật công số một trong thế giới này —— Văn Nhân Khiết!]
Nghe xong, đôi mày của Sở Nam Thư nhíu chặt lại.
Cậu thậm chí nghi ngờ bản thân có nghe nhầm hay không.
Là Văn Nhân Khiết… Là sư tôn của cậu sao?
Không đúng, rõ ràng buổi sáng nay sư tôn vẫn bình thường, tại sao lại đột nhiên để lại vết máu? Hay nói cách khác, với người có tu vi cao như hắn, làm sao có thể bị thương trong phạm vi Thanh Vân Tông?
Là ai đã làm tổn thương hắn?
Càng nghĩ, nghi vấn trong lòng càng lớn. Sở Nam Thư cảm thấy đầu óc mình không tài nào suy nghĩ thông suốt. Mà hệ thống vào những lúc quan trọng thế này lại chẳng phát huy tác dụng, hỏi gì cũng không trả lời được, khiến cậu vô cùng bất lực.
Cậu lập tức chạy nhanh về hướng đình viện, lúc này cũng chẳng còn sợ bóng tối nữa.
Trong lòng chỉ một mực muốn tìm hiểu cho rõ ràng.
Sở Nam Thư thở hổn hển, đẩy mạnh cửa phòng của Văn Nhân Khiết, nhưng lại phát hiện trong phòng không có một bóng người…
Cậu mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng, vừa quay đầu lại, đã thấy ở cửa có một người đang đứng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu, khiến cậu giật mình hoảng sợ.
“Sư… sư tôn?” Sở Nam Thư không chắc chắn hỏi.
Người đứng ở cửa đúng là Văn Nhân Khiết, nhưng hắn lại cảm thấy có gì đó rất lạ…
“Sư tôn? Thú vị đấy…”
“Văn Nhân Khiết” khẽ cười qua hơi mũi, như thể vừa nghe được một chuyện cười, khóe môi nhếch lên một ý cười đầy ác ý.
Hắn từ từ tiến lại gần Sở Nam Thư, ngón tay thon dài nâng cằm cậu lên, ánh mắt tà ác lướt qua từng góc trên gương mặt của Sở Nam Thư.
“Quả thật giống hắn, chẳng trách một kẻ tư chất tầm thường như ngươi cũng có thể được nhận làm đồ đệ.” Giọng nói của hắn không che giấu sự châm chọc cùng ác ý.
Sở Nam Thư trong lòng kinh hãi, ánh mắt đầy vẻ đề phòng nhìn chằm chằm hắn, mạnh mẽ hất tay hắn ra: “Ngươi không phải sư tôn, ngươi là ai!”
Chỉ thấy đôi mắt người kia đỏ ngầu, trong ánh mắt âm u lộ ra hàn ý đáng sợ, khí chất toàn thân tàn nhẫn và bạo ngược, hoàn toàn khác biệt với vẻ lãnh đạm cô ngạo của sư tôn ngày thường.
“Văn Nhân Khiết” nhìn vết hằn đỏ trên mu bàn tay mình, bất ngờ bật cười lớn: “Ta đương nhiên là sư tôn của ngươi, vị sư tôn mà ngươi yêu thương nhất —— Văn Nhân Khiết…”
“Nhưng đáng tiếc, sư tôn của ngươi không yêu ngươi đâu, từ lâu hắn đã có người trong lòng rồi.”
Giọng điệu của hắn vừa tỏ vẻ thương hại giả dối, vừa như một lưỡi dao sắc bén, trực tiếp đâm vào vết thương sâu nhất trong lòng người khác.
Ánh mắt hắn không rời khỏi gương mặt đang đầy phẫn nộ của Sở Nam Thư, tựa như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Thiếu niên với gương mặt ngọc trắng đang đỏ bừng vì tức giận, đôi mắt phượng xinh đẹp ánh lên vẻ căm phẫn, nhưng không có chút uy hϊếp nào, ngược lại còn khiến dung nhan thêm phần kiều diễm khác thường.