Vụ Thiên Trầm nhìn gương mặt của đối phương đột nhiên sát lại gần, bất giác ngẩn người. Thật đẹp quá…
Không đúng, giờ không phải lúc nhìn mỹ nhân.
Vụ Thiên Trầm cười nịnh: “Ta có thể nhận ngươi làm tiểu đệ! Bảo đảm ngươi đi theo ta ăn ngon mặc đẹp, không ai dám bắt nạt ngươi!”
“Xì,” Sở Nam Thư nghe xong, khẽ cười khinh miệt: “Sư tôn của ta cũng có thể bảo vệ ta ăn ngon mặc đẹp, không ai dám bắt nạt ta.”
Đúng rồi, sư tôn của tiểu mỹ nhân là Phù Tế Tiên Tôn mà… đương nhiên Phù Tế Tiên Tôn sẽ không để cậu chịu thiệt thòi…
Nếu mình có một đồ đệ xinh đẹp như thế này, chắc chắn cũng chẳng nỡ để hắn chịu ấm ức.
Nghĩ vậy, Vụ Thiên Trầm không khỏi cảm thấy khó xử. Hắn lại dụ dỗ: “Ta có thể cho ngươi rất nhiều đan dược ta tự luyện! Chất lượng cực kỳ tốt!”
“Không cần,” Sở Nam Thư dứt khoát đáp: “Đổi cái khác đi. Những thứ đó, sư tôn ta cũng có thể cho.”
Hệ thống: …Cậu đúng là bảo vật của sư tôn…
Vụ Thiên Trầm thấy không thuyết phục được Sở Nam Thư, đành buồn bực ngồi xuống đất.
Không ngờ đường đường là tiểu bá vương của Linh Dược Phong, một thiên tài luyện đan lại bị bẽ mặt trước mỹ nhân như vậy.
Đều tại sư tôn của đối phương quá mạnh mẽ! Không thể chống lại được… mà hắn cũng không nỡ nói lời hung dữ để dọa mỹ nhân.
Vụ Thiên Trầm chỉ biết ấm ức khoanh tay ngồi vào góc, chán nản gặm cỏ.
Thực ra Sở Nam Thư cũng không định không cứu hắn. Thấy hắn thật sự buồn bực đến mức không thèm để ý đến mình nữa, cũng không muốn đùa thêm.
“Được rồi, ta có thể thả ngươi ra, nhưng…”
Vụ Thiên Trầm vừa nghe, có cơ hội! Lập tức sáng bừng đôi mắt mèo, đầy mong đợi hỏi: “Nhưng cái gì?”
“Nhưng ngươi phải làm tiểu đệ của ta.” Sở Nam Thư không vòng vo, mỉm cười nhàn nhạt với Vụ Thiên Trầm, trong mắt ánh lên một tia giảo hoạt.
Vụ Thiên Trầm nghe vậy, trong mắt thoáng hiện vẻ do dự, hai người nhỏ trong lòng đang tranh cãi kịch liệt:
Hắn đường đường là đại đệ tử Linh Dược Phong, sao có thể làm tiểu đệ của người khác!
Nhưng đây là tiểu mỹ nhân a…
Tiểu mỹ nhân thì có thể ngoại lệ à?!
Hình như… cũng có thể…
"Ta còn có thể làm rất nhiều món ngon cho ngươi ăn đó!" Sở Nam Thư thấy hắn lưỡng lự, thì lập tức tung thêm một chiêu sát thủ.
Người nhỏ trong lòng Vụ Thiên Trầm ngay lập tức tan thành mây khói. Hắn gật đầu lia lịa: "Được được! Ta làm tiểu đệ của ngươi!"
Đúng vậy, vì đồ ăn ngon, hắn có thể bỏ qua những danh phận cao quý của mình.
Sở Nam Thư âm thầm đắc ý.
Chỉ trong một nén nhang, hệ thống đã tận mắt chứng kiến Sở Nam Thư lừa một người trong nhóm nhân vật chính thành tiểu đệ của mình...
Tóm lại... không hổ danh là ký chủ của hệ thống...
Sở Nam Thư làm theo lời Vụ Thiên Trầm, đẩy hòn đá không đáng chú ý bên cạnh ra. Cuối cùng, Vụ Thiên Trầm cũng được giải thoát.
Hắn hít một hơi thật sâu, cảm thán: "Không khí bên ngoài thật trong lành!"
Sở Nam Thư bị hắn chọc cười, liền hỏi: "Ngươi làm sao lại bị nhốt vào đó?"
Vụ Thiên Trầm bị nụ cười của cậu làm cho ngẩn người, sau đó gãi đầu bối rối đáp: "Ta luyện đan, thiếu một vị thuốc rất quan trọng gọi là Huyền U Thảo. Nhưng loại thảo dược này ở Linh Dược Phong không có, nó chỉ sinh trưởng ở những vách núi lạnh giá..."
Hắn dừng lại, vẻ mặt buồn bã: "Nhưng nơi lạnh nhất trong tông môn chính là cấm địa của Ngự Thú Phong… Sư tôn ta không cho phép ta đi, ta tranh cãi với bà ấy, kết quả là bị nhốt lại..."
Sở Nam Thư nhìn dáng vẻ ỉu xìu của hắn, nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Đi, ta làm gà nướng cho ngươi ăn. Ta có bí quyết chế biến, chắc chắn ngươi chưa từng ăn qua!"
Quả nhiên, Vụ Thiên Trầm lập tức phấn khởi, trở lại dáng vẻ một chú chó nhỏ vui vẻ, tò mò hỏi han: "Gà nướng là cái gì? Ta thích ăn cay, phải thêm nhiều ớt vào nhé..."
Sở Nam Thư thần bí đáp: "Bí —— mật! Lát nữa ngươi sẽ biết."
Trong lòng lại nghĩ, đứa trẻ này thật dễ dỗ.