“Sư tôn~”
Sở Nam Thư quen thuộc làm nũng, cọ qua cọ lại trong lòng đối phương, thậm chí còn hít sâu một hơi mùi hương lạnh lẽo trên người hắn mới thỏa mãn:
“Mệt chết đi được, chỉ cần hít sư tôn một hơi là đủ rồi!”
Văn Nhân Khiết quen thuộc vuốt ve mái tóc mềm mại của người trong lòng, biết cậu chỉ đang tìm cớ làm nũng. Nhưng dù sao, được người khác dựa dẫm và gần gũi, hắn cũng thấy rất dễ chịu.
Chỉ là, nếu đổi thành người khác, chắc chắn sẽ không được như vậy.
Nếu cảnh này để các Phong chủ, đệ tử, thậm chí Tông chủ của Thanh Vân Tông nhìn thấy, chắc chắn họ sẽ kinh ngạc đến rớt hàm.
Phù Tế Tiên Tôn đã độc thân gần trăm năm, vậy mà lại có một mặt ôn nhu đến thế. Điều này còn khó hơn cả việc cây sắt nở hoa, đủ để làm kinh động hầu hết các tu sĩ khắp thiên hạ.
Phải biết rằng, trước đây các đại tu sĩ không ngừng dồn người vào bên cạnh Phù Tế Tiên Tôn, nào là thiếu nam thiếu nữ, hắn đều không hề dao động.
Thậm chí hắn còn lạnh lùng cảnh cáo: nếu còn tiếp tục ép buộc, sẽ là kẻ địch của hắn.
Lời này vừa nói ra, các đại tu sĩ mới chịu bỏ cuộc.
Dù sao, gây thù chuốc oán với Phù Tế Tiên Tôn không phải chuyện đùa.
“Sư tôn, mấy ngày nữa ta muốn xuống núi chơi~”
Sở Nam Thư làm nũng, cọ nhẹ lên cằm Văn Nhân Khiết, giọng đầy ỉ ôi.
Sống những ngày như tiên nhân thế ngoại vài hôm, Sở Nam Thư cảm thấy thật buồn chán. Dù mỗi ngày có thể tranh thủ chút hảo cảm để giải khuây, cậu vẫn muốn đi xem xét những nhiệm vụ nhánh khác mà hệ thống phát ra.
Đúng vậy, nhiệm vụ của cậu không chỉ là hoàn thành các nhiệm vụ chính của từng trang. Cậu còn phải làm một số nhiệm vụ nhánh.
Thưởng từ những nhiệm vụ nhánh này khá phong phú, điểm tích lũy kiếm được có thể dùng để đổi một số bảo vật trong hệ thống thương thành.
Những ngày qua, chỉ mải mê tăng hảo cảm, cậu suýt quên mất đám nhiệm vụ nhánh này.
Sở Nam Thư thầm lắc đầu đầy tiếc nuối, đúng là sắc đẹp làm người ta lầm lạc mà!
Cũng may cậu vừa mới bước vào thế giới này, các nhiệm vụ tích lũy chưa nhiều. Dự đoán sẽ sớm hoàn thành thôi.
“Được, ngày mai ta sẽ dạy ngươi ngự kiếm phi hành.”
Văn Nhân Khiết sớm đã quen với dáng vẻ đáng yêu này của cậu, chỉ gật đầu đáp ứng, vô cùng cưng chiều.
Văn Nhân Khiết lúc này không biết rằng, sau này hắn sẽ hối hận vì đã dạy Sở Nam Thư cách ngự kiếm phi hành…
Có lẽ nếu không dạy, hắn sẽ giữ được người kia mãi bên mình, nhốt lại nơi Lâm Uyên Thâm Xứ này.
Chỉ để làm bảo bối duy nhất của riêng mình, không bao giờ để cậu bước ra ngoài nữa…
Ngự kiếm phi hành là điều Sở Nam Thư luôn mơ ước.
Cũng là điều khiến cậu sợ hãi...
Lúc này đây, cậu cứng đờ người nhìn xuống bên dưới. Từ độ cao vạn trượng, dưới chân cậu là vực sâu không thấy đáy.
Hai chân cậu mềm nhũn hết lần này đến lần khác, phải cố gắng rất lâu mới có thể kìm nén nỗi sợ. Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà quay đầu ôm chặt lấy sư tôn.
Hu hu, thật sự rất cao...
Khi ngắm nhìn từ xa thì thấy cảnh vô cùng đẹp, nhưng khi tự mình trải nghiệm, lại không khỏi sợ hãi.
Văn Nhân Khiết bị Sở Nam Thư ôm chặt như ôm lấy cây cỏ cứu mạng, đành bất đắc dĩ trấn an thú con trong lòng đang run rẩy cả người.
Khi hai đồ đệ khác của hắn học ngự kiếm phi hành, chỉ cần bị ném xuống là biết. Nhưng đến lượt Sở Nam Thư, hắn lại không đành lòng làm vậy.
“Ngươi hãy dùng linh khí để điều khiển thanh kiếm, giống như cách ngươi điều khiển vật thể. Giữ thăng bằng là được.”
Văn Nhân Khiết vỗ nhẹ lên lưng thiếu niên, giọng dịu dàng khuyên nhủ: “Ta luôn ở phía sau, không cần sợ.”
“Hu hu…” Sở Nam Thư ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, liên tục xác nhận: “Sư tôn sẽ luôn ở đây chứ?”
“Ừ, ta luôn ở đây.”
“Không bỏ rơi ta chứ?”
“Sẽ không bỏ rơi.”
Sau khi chắc chắn, Sở Nam Thư mới dám cẩn thận bước lên thanh kiếm lớn kia, tay vẫn nắm chặt lấy tay Văn Nhân Khiết, như thể chỉ cần nắm lấy hắn thì sẽ có được nguồn dũng khí vô hạn.