Sở Nam Thư nhập tâm luyện tập, đến mức không nhận ra thời gian từ sáng đã trôi đến chạng vạng. Mãi đến khi Văn Nhân Khiết đến tìm, cậu mới phát hiện bản thân đã luyện rất lâu rồi.
Văn Nhân Khiết thấy đồ đệ chăm chỉ tu luyện thì rất hài lòng. Lại phát hiện tiến độ của cậu rất nhanh, tốc độ này không hề thua kém bản thân hắn khi xưa.
Trong lòng, Văn Nhân Khiết cảm thấy có gì đó bất thường, nhưng lại nhận ra thiếu niên này quả thật có ngộ tính cực cao. Với ngộ tính như vậy, nói cậu là thiên tài trong đồng lứa cũng không ngoa. Có lẽ chính điều này khiến cậu hấp thụ và vận dụng tri thức trong sách nhanh chóng.
Chỉ tiếc, rõ ràng tư chất trung bình đã hạn chế sự nâng cao cảnh giới của cậu.
Nhưng… có lẽ vẫn còn cách để cải thiện tư chất bị hạn chế này.
Văn Nhân Khiết suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định thử một vài biện pháp khác.
“Ta dẫn ngươi đến một nơi.”
Sở Nam Thư đi theo Văn Nhân Khiết, băng qua từng lớp cây cối, đến trung tâm rừng linh khí.
Cảnh tượng trước mắt khiến cậu không khỏi kinh ngạc.
Đó là một hồ nước bằng phẳng như gương, mặt nước phản chiếu toàn bộ cảnh vật xung quanh. Vòm trời cao sâu thẳm, những đám mây nhàn nhạt trôi qua, cùng ánh chiều tà tím đỏ nơi chân trời, tất cả đều hiện lên rõ ràng.
Làn gió nhẹ thổi qua, tạo nên những gợn sóng lăn tăn. Sương mù đậm nhạt bao phủ mặt hồ, như phủ lên một lớp lụa mỏng mờ ảo, tựa tiên cảnh.
Nhưng điều hấp dẫn ánh nhìn nhất chính là người đang đứng bên hồ.
Văn Nhân Khiết hơi nghiêng người, hôm nay hắn chỉ khoác lên mình một bộ y phục chất liệu như lụa mềm mại. Phần ngực để hở lộ ra đường nét cơ bắp săn chắc.
Ngũ quan lạnh lùng, không dính bụi trần, kết hợp cùng sương mù dày đặc xung quanh khiến dáng vẻ vốn đã như thần tiên của hắn lại càng trở nên hư ảo. Tựa như chỉ trong giây lát sẽ tan biến, trở về cõi thần tiên vĩnh cửu.
Sở Nam Thư rõ ràng nghe thấy nhịp tim mình lỡ một nhịp. Thật là… cảnh đẹp không bằng người.
Chỉ thấy Văn Nhân Khiết với ánh mắt xa xăm, nhìn vào sâu trong Linh trì, rất lâu sau mới quay lại nhìn cậu.
“Linh trì này là nơi có linh lực tinh khiết và dồi dào nhất của Thanh Vân Tông. Ngươi có thể thường xuyên đến đây ngâm mình, nhưng không được ở lại quá lâu. Hơn nữa… sau khi trời tối tuyệt đối không được đến.”
Sở Nam Thư nhạy bén nhận ra cảm xúc của Văn Nhân Khiết có chút không ổn.
Miệng thì đáp lời, nhưng trong lòng cậu lại suy nghĩ về nỗi buồn thoáng qua trong mắt sư tôn vừa rồi.
Sở Nam Thư nhận ra cậu đã luôn bỏ qua một điều, đó là chuyện liên quan đến bạch nguyệt quang của Văn Nhân Khiết.
Trong lòng cậu dâng lên một cảm giác khó chịu không nói thành lời.
“Hệ thống, có tư liệu nào liên quan đến bạch nguyệt quang của Văn Nhân Khiết không?”
[Tích tích! Dữ liệu chỉ hiển thị bạch nguyệt quang của Văn Nhân Khiết đã chết để bảo vệ hắn.]
Chỉ thế thôi sao?
Sở Nam Thư bực bội đá đá viên sỏi dưới chân.
Quả là khó rồi, dùng tính mạng làm cái giá để được khắc ghi mãi mãi, loại tình cảm này muốn đoạn tuyệt hoàn toàn thật sự không dễ…
Một cảm giác chua xót không tên dâng lên trong lòng Sở Nam Thư. Đây là cảm giác cậu chưa từng trải qua bao giờ.
Hừ, không muốn nghĩ nữa.
Sở Nam Thư nhìn bóng lưng rộng lớn của Văn Nhân Khiết, chu môi thầm nhủ. Một ngày nào đó, cậu sẽ làm rõ tất cả bí mật trên người hắn!
Hệ thống: Rõ ràng rất để tâm mà…
Hai người cứ thế im lặng suốt quãng đường trở về đình viện, mỗi người đều ôm tâm sự riêng.
Sau khi rửa mặt xong, Sở Nam Thư vẫn mặc trung y chạy đến phòng của Văn Nhân Khiết. Thấy Văn Nhân Khiết không ở đó, cậu chỉ đành tự mình lên giường, kéo chăn nằm ngay ngắn ở vị trí quen thuộc.
Cậu vốn định đợi Văn Nhân Khiết trở về sẽ làm nũng một phen để tăng thêm chút hảo cảm, nhưng chờ mãi đến khi mí mắt muốn sụp xuống, đối phương vẫn chưa quay lại.