Chiếc Đèn Nhỏ Trong Lòng Bàn Tay Anh

Chương 18

Lại có nữ sinh không nhịn được tiến đến trước mặt anh, cứ nhất định phải kéo anh trò chuyện, từ thơ ca, triết lý nhân sinh cho đến mấy chuyện tầm phào.

“Ngang thần, anh đánh cầu lông được mấy năm rồi?”

“Ngang thần, ở tỉnh thành có vui không?”

“Ngang thần, Ngang thần… Ngang thần.”

Một tiếng gọi, lại một tiếng nữa, giọng nói mềm mại ngọt ngào khiến người khác nghe xương cốt như muốn tan chảy. Chỉ tiếc trước mặt Thẩm Ngang, trái tim anh như cục đá, giai nhân dù có ngồi ngay trước mắt, anh cũng chẳng buồn ngẩng đầu nhìn.

Hai phút sau, cửa phòng bị đẩy ra. Một nữ sinh có vẻ ngoài thanh tú bước vào, tay xách hai túi cơm hộp, hỏi:

“Các anh gọi cơm hộp đúng không?”

“Đặt lên bàn đi.” Một nam sinh đẩy mấy chai bia qua, nhường chỗ trên bàn.

Đúng lúc đó, Ôn Sùng vừa hát xong, nhìn thấy Chu Trản thì ngạc nhiên: “Ơ? Không phải hôm nay cậu…”

Chu Trản cũng nhận ra Ôn Sùng, sau đó ánh mắt cô liếc sang góc phòng, nơi Thẩm Ngang đang say khướt và một cô gái trang điểm đậm ngồi bên cạnh anh.

“Ôn Sùng.” Cô nhớ tên anh ta, đây là đàn em của Thẩm Ngang.

Ôn Sùng thì hơi lúng túng. Cô còn nhớ tên anh ta, nhưng anh ta lại quên mất cô tên là gì.

“Sùng ca, anh quen người giao cơm hộp này à?” Một nữ sinh nhìn Chu Trản với vẻ khinh thường, ánh mắt đánh giá bộ quần áo đơn giản của cô.

“À, cô ấy là người mà Ngang ca…”

Câu nói còn chưa dứt, Thẩm Ngang đã ngẩng đầu lên. Men rượu khiến đôi mắt anh mơ màng, gò má đỏ bừng.

“Chiếc Đèn Nhỏ?”

Lời vừa thốt ra, cả phòng như sững lại, từ các nữ sinh cho đến Ôn Sùng đều ngơ ngác.

Vì phép lịch sự, Chu Trản cũng chào hỏi lại: “Thẩm Ngang, anh cũng ở đây à.”

Tên của anh từ miệng cô nói ra, đầu lưỡi hơi chạm răng, mang theo chút âm mũi mềm mại. Thẩm Ngang nghe thấy lòng bỗng ấm lên.

Anh đứng dậy, loạng choạng đi về phía Chu Trản.

“Chiếc Đèn Nhỏ, cô đến đúng lúc lắm, chỗ này chán muốn chết. Đi chơi bóng với tôi đi.”

Nói xong, anh không thèm để cô phản kháng, vòng tay ôm lấy vai cô. Cả người anh cao lớn, sức nặng đè lên người Chu Trản, khiến cô cong lưng, xiêu vẹo bước theo anh, chân nam đá chân chiêu.

Thẩm Ngang kéo Chu Trản ra khỏi phòng, để lại một đám người ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì xảy ra.

“Sao lại thế này? Cô gái kia là ai? Sao Ngang ca lại… thân thiết với cô ta như vậy?” Dòng Suối Nhỏ bĩu môi khó chịu, hỏi Ôn Sùng.

“Cô ấy là đàn em khóa dưới, Ngang ca huấn luyện bóng cho cô ấy.”

Ôn Sùng cũng chẳng thể hiểu nổi. Thẩm Ngang xưa nay không bao giờ để bất kỳ cô gái nào chạm vào người mình. Anh cực kỳ ghét bị người khác động vào. Nhưng vừa rồi anh lại chủ động ôm Chu Trản?

Còn gọi là Chiếc Đèn Nhỏ nữa, biệt danh cũng đã gọi rồi. Hai người họ quen nhau còn chưa đến 24 giờ nữa mà!

Thẩm Ngang kéo Chu Trản ra khỏi quán bar, đi dọc theo con sông nhỏ bên ngoài. Gió đêm thổi qua khiến anh hơi run.

Chu Trản gắng sức đẩy anh ra, kéo lấy xe đạp: “Giờ không thể chơi bóng được, muộn rồi. Tôi phải về nhà.”

Thẩm Ngang đuổi theo, dùng thân hình cao lớn chặn đầu xe của cô. Trong đôi mắt mờ men rượu của anh như ẩn giấu dã thú, anh bực bội chất vấn:

“Cô không phải thích chơi cầu lông sao? Ngang thần đi chơi với cô, cô còn không vui?”

Hơi thở nồng nặc mùi rượu phả vào mặt khiến Chu Trản cau mày. Cô không muốn so đo với một kẻ say rượu: “Thẩm Ngang, anh say rồi. Đi tìm bạn bè của anh đi, bảo họ đưa anh về nhà.”

“Bọn họ không phải bạn tôi, bọn họ chỉ xem tôi như trò cười thôi.”

Ánh mắt Thẩm Ngang trầm xuống, giọng nói lạnh lùng. Anh buông xe của Chu Trản ra, một mình lảo đảo bước đến lan can bên sông rồi ngồi xuống.

“Tôi làm sao mới thắng được cậu ta?” Anh cười lạnh tự giễu, giọng nói run rẩy, từng chữ một gọi tên người đó: “Lục Lễ An.”

Chu Trản biết tin Lục Lễ An thắng giải hôm nay đã khiến anh thêm suy sụp.