Sau Khi Cùng Kẻ Thù Hoán Đổi

Chương 4

Cảnh Hi đã tra cứu hồ sơ cá nhân của Trì Nghiêu trong cơ sở dữ liệu của đế quốc, không có hộ khẩu, chỉ có một ghi chép cách đây năm năm về việc trở thành đoàn trưởng của Cực Ảnh.

Đây là ghi chép được quân đội ghi lại sau khi anh bị họ theo dõi, nếu không sẽ hoàn toàn không có bất kỳ thông tin nào về anh.

Bản đồ các vì sao của đế quốc rất lớn, đến giờ vẫn còn tồn tại một số hành tinh có trình độ công nghệ lạc hậu, không thể lập tức liên kết thiết bị đầu cuối cho trẻ sơ sinh khi mới sinh, dẫn đến việc dữ liệu cá nhân bị mất.

Một số đứa trẻ do nghèo đói, thiên tai hoặc các nguyên nhân khác mà bị chia cắt với gia đình, có thể trở thành người không có hộ khẩu.

Những người phạm tội nặng bị xóa hộ khẩu cũng trở thành người không có danh tính, nhưng trường hợp này hoặc là bị giam giữ suốt đời, hoặc bị tử hình, không thể xuất hiện trước công chúng nữa.

Cảnh Hi nhớ lại những lần đối đầu trước đây với Trì Nghiêu.

Dù có lúc hai bên giằng co qua lại, số lần họ làm đối phương bị thương gần như ngang nhau, nhưng cậu luôn cảm thấy Trì Nghiêu vẫn chưa sử dụng hết sức lực.

Một đứa trẻ bình thường sinh ra trên một hành tinh nghèo khó, có kỹ năng chiến đấu tốt đến mức như vậy đã là điều rất hiếm, mà lại còn trẻ như vậy đã nắm trong tay một băng cướp vũ trụ lớn mạnh, nếu không có một trải nghiệm đặc biệt nào đó, thật sự không thể lý giải nổi.

Cảnh Hi tắm rửa qua loa, mở tủ quần áo, tiện tay lấy từ ngăn kéo ra một chiếc qυầи ɭóŧ.

Đang định mặc vào, đột nhiên ngón tay cậu cứng lại.

Cậu vuốt tóc, rồi xé ra một hộp mới thay vào.

Bước ra khỏi khoang nghỉ, từ xa cậu đã thấy một alpha trung niên cao lớn đang gấp gáp bước tới.

Người này mặc một chiếc áo khoác da cũ đến mức không thể nhận ra màu sắc ban đầu, tay áo căng chặt làm nổi bật lên cơ bắp cuồn cuộn, trông vô cùng dữ tợn.

Đây là trợ lý mà Trì Nghiêu thường mang theo bên mình, Lệ Viễn.

Bên cạnh gã còn có một chú chó chăn cừu cao gần hai mét, đây là thú cưng của Trì Nghiêu, một biến chủng đỉnh cao, sức chiến đấu đủ để sánh ngang với một đội quân nhỏ gồm năm trăm người.

Người bình thường đừng nói đến việc nuôi một con biến chủng làm thú cưng, chỉ cần nhìn thấy thôi cũng đã sợ hãi đến rụng tim, mà dám làm việc này chỉ có Trì Nghiêu.

"Lão đại, cậu tỉnh rồi! Làm tôi sợ chết đi được!"

Lệ Viễn cẩn thận quan sát một lượt, xác nhận lão đại không thiếu tay thiếu chân mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng gã vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Hôm nay sao cổ áo và tay áo của lão đại lại kín mít thế này?

Con chó lớn nhìn thấy Cảnh Hi liền sủa, lao tới rồi quỳ xuống đất dụi dụi vào lòng bàn tay của cậu.

"Ô ô ô — ô?"

Nó nghiêng đầu nhìn Cảnh Hi, rồi tiến lại gần hít hít trên đầu, cổ và ngực cậu.

"Ô ô?"

Cảnh Hi hơi cứng người, tay thả lỏng ở bên cạnh siết lại.

Biến chủng cấp năm có những khả năng vượt qua nhận thức thông thường của con người, chẳng lẽ nó đã phát hiện ra điều gì?

Ý nghĩ này vừa lóe lên, chú chó lớn đã giơ chân trước lên.

Cảnh Hi vừa định ra tay, thì ngay sau đó đã bị chú chó vùi vào bộ lông mềm mại của nó.

"..."

Lệ Viễn đứng một bên cười: "Mày muốn đánh dấu bao nhiêu lần trong ngày đây? Không buông tay ra là lão đại cắt khẩu phần ăn của mày đấy."

Chú chó dường như hiểu được ý nghĩa của câu nói, lập tức buông tay, ngoan ngoãn chắp hai chân trước đặt xuống đất, không dám nhúc nhích.

Cảnh Hi: "..."

Lệ Viễn: "Khoáng sản đã được kiểm kê xong rồi, tổng cộng có 240 xe, bây giờ có muốn đi xem không?"

Cảnh Hi phủi lông chó trên người: "Ăn cơm trước đã."

Cửa khoang mở ra, tiếng ồn ào lớn vang lên từ bên trong, Cảnh Hi nhíu mày.

Bây giờ đang là giờ ăn trưa, trong nhà ăn toàn là người với người, màu sắc lòe loẹt khắp nơi.