Có người ngồi lên ghế ăn, có người bốc tay, có người vừa ăn vừa lớn tiếng nói chuyện, cách ăn uống thật sự không thể nhìn nổi.
Trên sàn đầy thức ăn vương vãi, không biết đã bao lâu chưa dọn dẹp.
Mùi thức ăn lẫn với mùi mồ hôi xộc vào mũi, làm mất cả hứng ăn.
Những người này còn không bằng một con chó dọn dẹp sạch sẽ.
Lệ Viễn: "Lão đại, sao cậu không vào?"
Con chó lớn: "Gừ?"
"Thôi." Cảnh Hi lạnh lùng nói, bước dọc theo hành lang kim loại đi ngược lại.
Nhìn thôi cũng đã no rồi.
Lệ Viễn: "Nhưng mà——"
Cảnh Hi: "Tôi không đói."
Vừa nói xong, bụng cậu không kìm được mà kêu lên.
Cảnh Hi: "..."
Phải bao lâu không ăn mới có thể đói như vậy chứ.
Lệ Viễn gãi đầu ngượng ngùng: "Cậu đã gần hai ngày chưa ăn gì rồi. Hay để tôi nấu vài món đem qua cho cậu nhé?"
Cảnh Hi: "Anh nấu?"
Lệ Viễn trông giống như bề ngoài của gã: to lớn, thô kệch, giỏi đánh nhau, từng giao đấu với đội trưởng Lữ Mông của Phi Long vài lần mà gần như không bị lép vế.
Còn biết nấu ăn sao?
Nhận thấy ánh mắt nghi ngờ của Cảnh Hi, Lệ Viễn cảm thấy không phục.
"Tôi là đầu bếp chuyên nghiệp có chứng chỉ đầu bếp hạng nhất quốc gia đấy! Làm tinh tặc chỉ là sở thích cá nhân thôi!"
Cảnh Hi: "Ồ, không nhìn ra đấy."
Lệ Viễn: "..."
Ở đầu bên kia, Trì Nghiêu ngồi trên ghế chỉ huy của chiến hạm Phi Long, vừa ăn trái cây vừa xem phim, rất thư thái.
Giang Phong đúng giờ đến báo cáo các số liệu thường ngày của đội tàu.
"Chỉ còn một giờ nữa là đến trạm không gian của sao quân khí rồi. Ngài vừa hồi phục, không bằng về Đế Đô tinh nghỉ ngơi trước đi. Lần này xuất chinh cũng không lâu, việc kiểm tra sửa chữa chắc đơn giản thôi. Khi về đến Đế Đô tinh, tôi sẽ liên lạc lại với ngài."
Trước mỗi lần xuất chinh và sau khi trở về, toàn bộ vũ khí của quân đoàn đều phải đến sao quân khí để kiểm tra định kỳ, thường thì cần chỉ huy hoặc phó chỉ huy giám sát.
"Được." Trì Nghiêu sảng khoái đồng ý.
Việc kiểm tra sửa chữa nhàm chán như thế này, tất nhiên là đẩy đi được thì cứ đẩy.
Giang Phong trong lòng hiểu, nhưng vẫn hơi bất ngờ.
Trước đây, dù có bị thương, Cảnh Hi cũng phải tự mình giám sát, vì cậu rất coi trọng vấn đề an toàn của quân khí.
Có vẻ lần này vết thương thực sự nghiêm trọng.
Sau khi đội tàu kết nối, Trì Nghiêu lên chiếc phi thuyền riêng trở về Đế Đô tinh.
Bước ra khỏi sảnh đỗ, một chiếc xe lơ lửng sang trọng đột ngột hạ xuống trước mặt anh.
Cửa xe mở ra, đồng thời, giọng nói AI vang lên trong đầu anh.
【Chủ nhân, chào mừng trở về, bây giờ muốn đến quân bộ hay về nhà?】
Đây là xe của Cảnh Hi?
Trì Nghiêu không ngần ngại ngồi vào ghế lái, cười nói: "Về nhà."
【Được ạ.】
Đế Đô tinh đất chật người đông, không phải cứ có tiền là có thể mua được.
Hiện tại, ngoài vương tộc, cư dân của Đế Đô tinh chủ yếu thuộc ba nhóm chính: dân cư gốc, tầng lớp quân chính cao cấp và quý tộc.
Với địa vị của Cảnh Hi, nhà cậu chắc chắn phải là biệt thự lớn.
Trì Nghiêu nghĩ như vậy, nhưng khi chiếc xe lơ lửng lái vào khu quân sự, càng đi càng xa trung tâm, kỳ vọng của anh dần dần hạ xuống.
Cuối cùng, xe lơ lửng dừng lại trước một căn nhà nhỏ trong vườn.
Trì Nghiêu nhìn căn nhà trước sau chưa đến 200 mét vuông, cảm thấy rất thất vọng với Cảnh Hi.
Xe lơ lửng tự động chạy vào nhà để xe, anh bước trên con đường lát đá cuội vào trong.
Xung quanh hàng rào trồng đầy hoa hồng leo, hương thơm lan tỏa khắp nơi.
"Hắt xì!" Trì Nghiêu dụi mũi.
Thơm quá mức rồi.
Vừa mở cửa, thiết bị đầu cuối của anh vang lên.
Trì Nghiêu liếc nhìn, là Cảnh Hi gọi.
"Mới xa nhau đã nhớ tôi rồi à?"
Trì Nghiêu vừa nói vừa bước vào trong, bỗng nhiên một bóng đen thoáng qua trước mắt.
Ánh mắt anh hơi biến đổi, tay vô thức chạm vào ngón giữa, nhưng vị trí vốn đeo nhẫn lại trống không.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, một vật lông lá nhỏ đã tấn công vào mặt anh.