Phản Quang

Chương 1.2

Cô ấy chưa từng làm tổn thương bất kỳ ai, nhưng lại bị thế giới này dùng ác ý mà vùi dập, giày xéo không thương tiếc.

Nghĩ đến điều đó, nghĩ đến bảo vật mà mình từng nâng niu trong lòng bàn tay, từng đặt tận sâu trong tim, cuối cùng lại bị người đời tàn nhẫn chà đạp, Cố Hân Nhiên cảm thấy trái tim mình như bị dao cùn cắt từng tấc một, đau đớn đến mức toàn thân run rẩy.

Cô khóc đến không thành tiếng, nhưng Y Lam trước mặt chỉ lặng lẽ mỉm cười với cô, điềm tĩnh và đẹp đẽ như ngày nào.

Cố Hân Nhiên muốn ôm chặt lấy cô ấy.

Cô bước về phía trước, chỉ cách Y Lam vài bước chân ngắn ngủi.

Nhưng đúng lúc ấy, một luồng lực kéo mạnh mẽ từ phía sau bất ngờ ập đến!

Khoảng cách giữa họ rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng cô lại bị một sức mạnh vô hình kéo ngược về sau.

Cố Hân Nhiên vùng vẫy hết sức, muốn thoát khỏi nó, muốn chạm vào Y Lam dù chỉ một lần nữa, nhưng không thể.

Cảnh vật xung quanh nhanh chóng lùi xa, bóng dáng Y Lam cũng ngày càng mờ nhạt.

Cô bị cuốn vào bóng tối vô tận.

Đây là… cái chết sao?

……

Ý thức dần dần trở lại, điều đầu tiên Cố Hân Nhiên cảm nhận được chính là mùi nước sát trùng quen thuộc. Ngón tay hơi co giật, và ngay lập tức, cô kinh ngạc nhận ra—mình vẫn có thể cử động!

Cô chậm rãi mở mắt, lọt vào tầm mắt là một phòng bệnh trắng toát.

Mọi thứ trong phòng hoàn toàn giống với căn phòng bệnh nơi cô đã trút hơi thở cuối cùng. Ngay cả rổ hoa quả trên bàn cũng không thay đổi.

Nhưng lại có một điểm khác biệt. Bạn bè của cô—những người đã tụ tập quanh giường bệnh tiễn đưa cô—giờ đây không còn ở đây nữa.

Căn phòng trống rỗng, vắng lặng đến quạnh hiu. Tim Cố Hân Nhiên trầm xuống, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại. Mình… vẫn chưa ch·ết sao?

Nhưng có gì đó không đúng lắm. Ngẩn người khoảng nửa phút, bỗng nhiên cô bừng tỉnh—

Trái tim của cô… đang đập! Cô đặt tay lên ngực, có thể rõ ràng cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ và có lực.

Rõ ràng cô đã cảm nhận được trái tim mình ngừng đập, ngay cả bác sĩ cũng đã từ bỏ cứu chữa, vậy mà bây giờ… cô lại sống lại?

Khi cô còn đang rối loạn suy nghĩ, cánh cửa phòng bệnh bất ngờ mở ra.

Cô theo phản xạ quay đầu nhìn, rồi lập tức sững sờ.

Người bước vào là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, khoác trên mình bộ tây trang màu đen cắt may tinh xảo, dáng vẻ lưu loát, sắc sảo. Mái tóc dài được búi gọn gàng, cả người toát lên khí chất mạnh mẽ và chuyên nghiệp.

Cố Hân Nhiên nhìn kỹ gương mặt của người phụ nữ đó, cô tin chắc rằng mình chưa từng gặp qua cô ta trước đây, nhưng không hiểu sao trong đầu lại bất giác xuất hiện một cái tên.

“Khúc Kỳ?”

“Tỉnh rồi? Nếu tỉnh rồi thì nhanh đi xin lỗi Lạc Băng đi.”

Nói…Xin lỗi?

???

Khúc Kỳ kéo ghế dựa ngồi xuống, sắc mặt không vui nhìn nàng, "Cố Hân Nhiên, cô cũng đã 24 rồi, cô làm việc mà không dùng đầu óc sao?"

Hả…24?

“Cô cho rằng cô vẫn là năm đó khi cô là đỉnh cấp thần tượng, lưu lượng sao? Tỉnh tỉnh đi, cô hảo hảo xem xem chính mình, diễn kịch không được, ca hát cũng không xong,gay cả khi tham gia chương trình giải trí cũng có thể gây xung đột với người khác! Cô còn nghĩ ở trong giới lăn lộn sao? Đừng nói là giới giải trí, ngay cả trong công ty, cô cũng sắp không trụ nổi nữa rồi, cô có biết không?!

Thấy Cố Hân Nhiên vẻ mặt mờ mịt, Khúc Kỳ càng giận sôi máu.

Khúc Kỳ tức giận đến đỏ bừng cả mặt, cầm lấy chiếc gương nhỏ từ trong túi, giơ lên trước mặt Cố Hân Nhiên: “Tới đây, để tôi lấy gương cho cô nhìn lại chính mình! Xem xem cô ra sao rồi, ba chữ ‘kẻ thất bại’ gần như viết rõ trên mặt đấy!”

Cố Hân Nhiên chớp mắt, nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu dần dần hình thành một suy đoán đầy hoang đường…

Cô liền cầm lấy gương nhìn chính mình, càng chứng thực được phỏng đoán của nàng!

Trong gương chiếu ra một khuôn mặt thanh tú, sắc mặt hồng nhuận, da thịt mịn màng, không có nếp nhăn, cũng không có dấu hiệu chảy xệ. Tóc dài, đen nhánh như mực, trên má bên trái, vết sẹo do lửa đốt không còn thấy đâu. Cánh tay từng bị bỏng cũng đã không còn vết thương.

Cô nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương, rõ ràng là gương mặt của cô, nhưng tại sao…

“Nhìn cái gì mà nhìn! Ngoài khuôn mặt trứng ra, cô còn có gì nữa không?” Khúc Kỳ giật lấy gương, tức giận trừng mắt.

“Tôi…” Nàng thử phát ra tiếng, giọng nói không còn khàn khàn khó nghe nữa.

Cô thử ngồi dậy, thân thể nhẹ bẫng, uyển chuyển linh hoạt, hoàn toàn không còn sự mệt mỏi, nặng nề của tuổi già nữa. Không còn bất lực, không còn khó khăn…

Cố Hân Nhiên lại hít sâu một hơi, nuốt khan một ngụm nước bọt, chậm rãi nằm xuống trở lại. Cô vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với cơ thể trẻ trung tràn đầy sức sống này.

“Tôi kêu cô dậy mà cô không nghe thấy à?” Khúc Kỳ đứng dậy, xốc chăn của nàng lên, khuôn mặt buồn bực.

“……” Cố Hân Nhiên ngẩn người, ánh mắt mong mỏi nhìn cô ấy, cảm thấy có lẽ mình nên ngủ thêm một lát nữa để tiêu hóa hết chuyện này.

“Ha! Gây chuyện xong thì rụt đầu như rùa đen! Không trách được vợ cô lại bỏ cô! Bây giờ còn dám đi tìm Lạc Băng gây phiền phức? Sao thế, không chịu nổi khi nhìn thấy cô ta theo đuổi vợ cũ của cô à? Nếu không chịu được, sao không quang minh chính đại mà giành lại đi? Hay là cô chỉ biết ra tay đánh người? Đánh người cũng tính là bản lĩnh hả?!”

Khúc Kỳ mắng xong, vẫn cảm thấy chưa hả giận, hận sắt không thành thép, trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó bực bội xoay người đi thẳng ra cửa.

?

Vợ?

Ly hôn?

Cũ… Vợ cũ???

Đây là chuyện ‘hổ lang chi từ’ gì vậy?

"Hổ lang chi từ" (虎狼之词) trong tiếng Trung có nghĩa là những từ ngữ rất mạnh mẽ, dữ dội, giống như lời nói của hổ hay lang, có thể là lời chỉ trích hoặc sự thể hiện mạnh mẽ.

*Trong trường hợp này có thể hiểu là, “Đây là chuyện động trời gì vậy?”

Cố Hân Nhiên sửng sốt một lúc lâu, rồi quyết đoán nhắm mắt lại, trong chăn lén lút sờ soạng một chút ngực của chính mình, cảm nhận rõ ràng bản thân vẫn là nữ nhân.

Nhưng… ở thời điểm cô 24 tuổi, nữ nhân kết hôn với nữ nhân không phải vẫn còn là điều cấm kỵ sao? Không phải hẳn là bị ghim lên cột sỉ nhục, vĩnh viễn không thể ngẩng đầu trong xã hội à? Thế mà ở đây, Khúc Kỳ lại có thể nói ra những chuyện đó một cách thản nhiên như hỏi hôm nay ăn gì. Không có sự dè dặt, không có ám chỉ, mà là thẳng thắn và bình thường như một phần tất yếu của cuộc sống.

Cố Hân Nhiên cảm thấy bây giờ cô không cần ngủ thêm nữa. Mà có lẽ, cô nên chết thêm một lần nữa thì hơn.

*****

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Hân Nhiên: Làm tôi chết đi, cảm ơn.