Mạt Thế: Tiệm Cơm Mỹ Thực

Chương 43: Hỏi tội

Diệp Mặc Phong im lặng, không nói gì nữa.

Dù Nguyễn Điềm nằm trên xe đẩy, ngủ rất yên bình, nhưng tai cô vẫn dựng đứng.

Một lúc sau, không nghe thấy tiếng động nào, cô cẩn thận quay đầu lại, phát hiện Diệp Mặc Phong không biết đã rời đi từ khi nào.

Nguyễn Điềm nghiến răng: “Đi luôn? Được lắm, Diệp Mặc Phong, cả đời này tôi không tha thứ cho anh!”



Vương Bằng ngâm nga hát, đi ra khỏi toa lét dựng tạm.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện Lô Tuyết Tuyết đưa cho mình mấy trăm viên tinh hạch là tâm trạng hắn lại trở nên vô cùng tốt.

Nhưng chưa đi được mấy bước, một thứ đồ sắc bén đã sượt qua tai hắn, cắt đi vài sợi tóc của hắn, khiến hai chân hắn thoắt cái mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.

Diệp Mặc Phong đã chờ sẵn ở đây bước ra khỏi bóng tối.

Anh đứng nhìn xuống Vương Bằng từ trên cao, ánh mắt rất lạnh lẽo, nói khẽ:

“Là anh đúng không? Anh chơi đểu sau lưng Nguyễn Điềm?”

Vương Bằng thực sự sợ đến ngây người.

Sau tận thế, dựa vào dị năng và một chút may mắn, hắn đã trở thành quản lý của căn cứ người sống sót ở thành phố D.

Vương Bằng hầu như không bao giờ rời khỏi căn cứ. Khát thì uống nước ngọt do dị năng của mình tạo ra. Đói thì chờ những người sống sót khác mang thực phẩm đến đổi lấy nước.

Cuộc sống an nhàn khiến gan hắn ngày càng nhỏ, bao năm nay chỉ ru rú trong ổ của mình, sống như kẻ về hưu.

Vậy nên đây là lần đầu tiên Vương Bằng cảm nhận được sát ý.

Hắn run rẩy ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Diệp Mặc Phong. Khi nhận ra đó là anh, Vương Bằng lại không còn quá sợ hãi.

Dù sao thì…

Ai cũng biết Diệp Mặc Phong là simp chúa của Lô Tuyết Tuyết trong căn cứ.

Vương Bằng cảm thấy hơi lúng túng. Hắn bực tức chống tay xuống đất, hét lên:

“Anh có bị điên không? Hù tôi làm gì? Tin tôi đuổi anh ra khỏi căn cứ bây giờ không hả!”

Thấy Vương Bằng sắp đứng dậy, Diệp Mặc Phong liền nhấc chân, đạp mạnh vào ngực hắn.

Anh hỏi: “Tôi hỏi anh, có phải anh đang ngấm ngầm hãm hại Nguyễn Điềm?”

Cú đạp đủ lực khiến Vương Bằng nằm bẹp xuống đất, mãi không gượng dậy nổi.

Thể lực của Vương Bằng chẳng sánh nổi với Diệp Mặc Phong, hắn ho khan, ôm ngực lẩm bẩm theo phản xạ: “Chỉ là simp chúa thôi mà bày đặt làm màu.”

Nghe vậy, Diệp Mặc Phong mặt không biến sắc, rút kiếm từ vách tường, một nhát đâm thẳng vào lòng bàn tay của Vương Bằng.

“Á!!!”

Cơn đau dữ dội khiến mặt Vương Bằng tái mét, tiếng hét của hắn chẳng khác gì tiếng lợn bị chọc tiết, lăn lộn trên đất không ngừng.