“Rõ ràng tôi mới là người đáng thương nhất ở đây!”
Cô không thể tiết lộ bí mật về chiếc xe đẩy nhỏ cho Diệp Mặc Phong được. Người ta nuôi gia đình để lo cho trên có già, dưới có trẻ, thêm khoản trả nợ nhà, nợ xe.
Còn cô thì khác, trên có sáu đại lão, dưới là một thằng nhóc như Tiểu Bạch, và dĩ nhiên, cũng có khoản nợ...
Chiếc xe đẩy nhỏ trước mặt chính là món nợ xe của cô, thật đúng là trớ trêu mà!
Nguyễn Điềm chán nản, xụi lơ như một quả bóng xì hơi, ngả người lên chiếc xe đẩy, không buồn nhúc nhích.
Diệp Mặc Phong nhìn thấy dáng vẻ mất tinh thần của cô, bất lực lắc đầu, tiến lên một bước để an ủi:
“Không sao đâu, chỉ là tinh hạch thôi, tôi sẽ kiếm cho cô.”
Nghe thấy vậy, Nguyễn Điềm lập tức bừng tỉnh, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng bừng nhìn thẳng vào Diệp Mặc Phong:
“Anh à, anh đúng là anh trai ruột của tôi! Cuối cùng anh cũng quyết tâm bỏ rơi Lô Tuyết Tuyết để chạy trốn cùng tôi rồi đúng không?”
Diệp Mặc Phong: “... Không liên quan gì đến chuyện đó cả.”
Nụ cười trên mặt Nguyễn Điềm biến mất, cô lại uể oải, ngả người nằm lại lên chiếc xe đẩy.
“Simp chúa, anh đúng là simp chúa! Tôi quyết định bỏ rơi anh thật dứt khoát, từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ được ăn bánh bao súp tươi nóng nữa!”
Nhìn vẻ giận dỗi của Nguyễn Điềm, Diệp Mặc Phong không cảm thấy ghét chút nào.
Cảm giác này hoàn toàn khác với khi anh đối mặt với Lô Tuyết Tuyết.
Lô Tuyết Tuyết cũng thường xuyên tỏ ra giận dỗi, nhưng cô ta chỉ mang đến cho anh cảm giác áp lực, hoang mang, thậm chí là đau khổ.
Còn Nguyễn Điềm thì khác. Khi cô giận dỗi, khuôn mặt trắng trẻo, bầu bĩnh sẽ phồng lên như cá nóc, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Điều này khiến tâm trạng Diệp Mặc Phong cũng trở nên tốt hơn.
Nguyễn Điềm ôm Tiểu Bạch, khẽ cọ cọ hai cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật không hiểu nổi, Lô Tuyết Tuyết có gì tốt chứ.”
Giọng cô mềm mại, khiến người nghe cũng cảm thấy ấm lòng.
Trái tim Diệp Mặc Phong cũng dịu lại. Anh không kiềm chế được mà đưa tay lên, khẽ xoa đầu cô hai cái.
Đúng lúc này, Lô Tuyết Tuyết từ trong căn lều tạm bước ra. Ngẩng đầu lên, cô ta liền nhìn thấy cảnh tượng ấy.
“Diệp Mặc Phong!”
Cô ta tức giận đến mức không nghĩ ngợi gì, lập tức bước đến trước mặt anh, vung tay tát mạnh vào má trái của anh.
Cái tát này đến quá đột ngột.
Cô ta ra tay mạnh và nhanh, khiến Diệp Mặc Phong khẽ rên một tiếng, đầu anh bị đánh lệch sang một bên.