Mạt Thế: Tiệm Cơm Mỹ Thực

Chương 19: Tiểu Bạch cũng có thể tiến hóa

[Hệ thống: Tất nhiên có thể. Nếu ăn đủ tinh hạch, nó sẽ tiến hóa.]

Nguyễn Điềm giật mình, không nhịn được mà thốt lên: “Hả? Chuyện quan trọng như vậy, sao anh không nói sớm hơn?”

[Hệ thống: Vì ký chủ không hỏi.]

Nguyễn Điềm: “…”

Cô chỉ chú ý đến trạng thái của mình và chiếc xe đẩy, chưa từng để ý đến trạng thái của con chó nhỏ.

Nguyễn Điềm vội mở thanh trạng thái của Tiểu Bạch, trên đó ghi:

[Tên thú cưng: Ác khuyển Địa Ngục Tiểu Bạch.]

[Khả năng thú cưng: ăn, ngủ, đi vệ sinh, chơi đùa, tự dắt đi dạo.]

[Mô tả thú cưng: Đây là một con ác khuyển Địa Ngục siêu hung dữ. Một ngày nào đó, nó sẽ trở thành một con thú kiêu ngạo, tự dắt mình đi dạo. Ừm… chẳng phải đó cũng là một loại thiên phú sao?]

Nguyễn Điềm không nói nên lời. Cô dụi mắt, nhìn kỹ lại mục “khả năng thú cưng” thêm mấy lần.

Đây rõ ràng chỉ là một con chó nhỏ vô dụng, chẳng thấy bóng dáng ác khuyển ở đâu cả.

Nguyễn Điềm kéo xuống phần cuối bảng trạng thái, nhìn thấy yêu cầu tinh hạch để tiến hóa Tiểu Bạch. Đọc xong, cô giật nảy mình!

[Tiến hóa thú cưng: 1/10,000.]

Rất tốt, còn đắt hơn cả công thức món ăn.

Tiểu Bạch, hóa ra mày là chú chó có giá trị vượt ngàn viên tinh hạch.

Người sống sót hấp thụ tinh hạch có thể nâng cao cấp độ dị năng của mình.

Nguyễn Điềm một hơi thu được 800 viên tinh hạch, điều này thực sự quá nổi bật, khiến người khác không khỏi ghen tị.

“Đúng là giàu to mà!”

Nguyễn Điềm vừa định sung sướиɠ đem hết số tinh hạch này cho chiếc xe đẩy nhỏ thì bất ngờ có thứ gì đó cắn nhẹ vào ống quần cô và kéo lại.

Cô cúi đầu xuống, đối diện với đôi mắt ướŧ áŧ của Tiểu Bạch.

Nguyễn Điềm: “... Nhóc con, tao biết mày rất vội, nhưng đừng vội.”

Nhiệm vụ hàng đầu hiện tại là nâng cấp chiếc xe đẩy, mở khóa thêm công thức nấu ăn mới.

Còn Tiểu Bạch, chịu ấm ức một chút cũng không sao...

“Ư... ư...”

Tiểu Bạch rên lên một tiếng, nó đáng thương nhìn Nguyễn Điềm. Chiếc đuôi mảnh như cây bút chì của nó vẫy mạnh đến mức sắp đứt.

Nguyễn Điềm thật sự không đành lòng. Cô che mắt mình, cắn răng, dậm chân:

“Được rồi, tao cho mày ăn 100 viên.”

Tiểu Bạch hài lòng, ngoan ngoãn ăn hết 100 viên tinh hạch cấp thấp mà Nguyễn Điềm cho.

Lô Tuyết Tuyết đứng bên cạnh thấy Nguyễn Điềm phung phí như vậy, không kìm được mà chua ngoa nói:

“Thật sự cho một con chó ăn thứ quý giá như vậy, đúng là mất hết liêm sỉ.”

“À đúng đúng.” Nguyễn Điềm cười lạnh: “Tôi mất hết liêm sỉ rồi, còn phải quan tâm cả chó nhà người khác.”