Nguyễn Điềm chỉ cảm thấy kiếm tiền thật khó. Cô ngồi trên chiếc ghế nhỏ màu hồng, khẽ thở dài.
Nhận ra có người bắt đầu có ý định hành động, cô liền đưa tay vỗ vai Diệp Mặc Phong, mỉm cười nói:
“Các người có thể ra tay, nhưng trước tiên phải đánh bại được anh ấy đã.”
Lô Tuyết Tuyết trừng mắt: “Mặc Phong: Anh không được bảo vệ cô ta!”
Tiếc rằng, Diệp Mặc Phong không phải là người vong ân bội nghĩa. Anh không thể nào đứng nhìn Nguyễn Điềm bị người khác tấn công.
Diệp Mặc Phong đứng dậy, tay đặt lên chuôi kiếm ở thắt lưng. Dù không nói một lời, khí thế trên người anh đã đủ khiến người khác khϊếp sợ.
Lô Tuyết Tuyết thấy anh không nghe lời, lập tức cao giọng: “Mặc Phong!”
Nguyễn Điềm lắc đầu, ngước mắt nhìn trời, không quên đảo mắt một vòng lớn.
Những người sống sót khác, thấy Nguyễn Điềm có cao thủ bảo vệ, đành phải kiềm chế ý định manh động.
Cuối cùng, người đầu tiên bước lên mua bánh bao súp. Anh ta bỏ ra một trăm viên tinh hạch để mua hai chiếc bánh bao súp.
“Cảm ơn đã ghé thăm!”
Người sống sót đó cầm lấy bánh bao súp, cắn thử một miếng. Ban đầu anh ta chỉ nghĩ ăn cho vui, nhưng ngay khi vừa nếm thử…
“Ngon chết đi được!”
Đôi mắt anh ta sáng bừng lên, suýt nữa cắn vào lưỡi mình. Hương vị mỡ thơm béo ngậy lan tràn trong miệng, khiến anh ta không ngừng liếʍ môi.
“Bánh bao súp này không phải loại bình thường đâu, đúng chứ?”
Người mua bánh bao súp nhanh chóng nhận ra điều đặc biệt. Đây không chỉ là món ăn để thưởng thức mà còn có thể tăng thuộc tính!
Sau khi ăn xong, anh ta cảm thấy tinh thần sảng khoái, những mệt mỏi tiêu tan, thậm chí vết thương trên người cũng bớt đau, thật kỳ diệu!
Những người khác luôn dõi theo biểu cảm trên mặt anh ta từ lúc anh mua bánh bao súp.
Nhìn thấy hiệu quả thần kỳ, phản ứng không hề giả tạo, tất cả mọi người đều bị thuyết phục.
Bánh bao súp của Nguyễn Điềm nhanh chóng bán sạch trong thời gian ngắn!
Ba xửng bánh bao súp cuối cùng cũng được bán hết sạch, tổng cộng thu về tám trăm viên tinh hạch, lời to!
Nhìn những viên tinh hạch xám xịt, Nguyễn Điềm cảm thấy chúng thật đẹp. Đây chính là khởi đầu của cuộc sống chất lượng!
Trong lúc đó, một viên tinh hạch vô tình rơi xuống đất. Cô chưa kịp nhặt lên thì con chó nhỏ bên chân đã há miệng nuốt chửng.
Nguyễn Điềm kêu lên một tiếng, bế Tiểu Bạch lên, ấn nhẹ vào bụng nó, rồi thầm hỏi hệ thống:
“Hệ thống, Tiểu Bạch có ăn được tinh hạch không?”