Thật khó khăn mới thoát chết, tái ngộ với Lô Tuyết Tuyết, nhưng thứ anh nhận lại không phải là sự an ủi mà là vô tận trách móc.
Trong lòng Diệp Mặc Phong nhói đau, anh cúi đầu xuống đầy thất vọng như thường lệ.
Với chiều cao một mét tám bảy, khi anh cúi đầu đứng ở đó, khuôn mặt với vẻ ủy khuất thật khiến người ta không khỏi thương cảm.
Ngọn lửa trong lòng Nguyễn Điềm bùng lên ngay lập tức. Cô không còn giữ dáng vẻ yếu đuối như trước mà tiến lên một bước, kéo Diệp Mặc Phong về phía sau mình.
Cô cười lạnh, chỉ thẳng vào mũi Lô Tuyết Tuyết và mắng:
“Cô là cái thứ gì mà ở đây dám nói Diệp Mặc Phong? Ăn uống, chỗ ở của cô trong tận thế này, cái nào không dựa vào anh tôi?”
“Trong tận thế, cô vẫn sống tốt như vậy, nên biết thân mà thấy vui đi! Suốt ngày bày đặt giả nai như một ả trà xanh, tôi khinh!”
Diệp Mặc Phong vô thức đặt tay lên vai Nguyễn Điềm, định nói điều gì đó thì bị cô quay lại trừng mắt.
“Ai cứu anh? Ai đã cho anh ăn bánh bao súp đắt cắt cổ kia?”
Diệp Mặc Phong không nói gì, chỉ im lặng cúi đầu xuống.
“Cô dám nói tôi sao!”
Lô Tuyết Tuyết thấy Nguyễn Điềm dám chống lại mình, lập tức nổi lên tính khí công chúa.
“Đúng thế. Cô là ngón tay cái hay là nàng tiên cá? Trong tận thế mọi người đều bình đẳng. Không có Diệp Mặc Phong bảo vệ, cô đã chết dưới móng vuốt của zombie từ lâu rồi. Giả nai thế, sao không làm cái ấm trà luôn đi!”
Nước mắt của Lô Tuyết Tuyết lập tức rơi xuống. Cô ta khóc lóc nhìn Nguyễn Điềm, đôi môi run rẩy.
“Nhìn tôi làm gì? Ấm trà còn có cái nắp đấy. Còn cô thì sao? Mùi trà đầy mình, không cần chọn, chỉ cần nước mắt cũng đủ pha trà rồi.”
Người tình của Lô Tuyết Tuyết, Bành Tư, không chịu nổi nữa. Anh ta lập tức che chắn cô ta phía sau, tức giận nhìn Nguyễn Điềm, lớn giọng nói:
“Sao cô có thể nói năng thô tục như vậy? Sau này trong tận thế sẽ không có người đàn ông nào thèm cô đâu.”
Nghe vậy, Nguyễn Điềm như thể nghe được một câu chuyện hài nhất thế giới. Cô ngửa đầu cười lớn, rồi bắt đầu phát điên.
“Anh thật nực cười. Đàn ông? Tôi cần loại đàn ông như anh sao? Suốt ngày như một kẻ vô dụng, năng lực phế thải, chẳng có chút sức mạnh nào. Anh và Lô Tuyết Tuyết nên lập nhóm debut đi, cô ấy làm ấm trà, anh làm nắp ấm.”
“Cả hai hợp lại, trở thành cặp đôi bất bại. Đúng là trời sinh một đôi!”
Với khí thế đanh thép, ánh mắt khinh bỉ nhìn đời, Nguyễn Điềm khiến Bành Tư và Lô Tuyết Tuyết không thể thốt ra được một câu phản công mạnh mẽ nào.