Trình Lệnh Tuyết tuy là người múa đao lộng kiếm, nhưng chính như người dùng độc mới biết được độc đáng sợ, khi đao nắm trong tay người khác, nàng cũng sẽ sợ hãi.
Lôi điện chớp động, chiếu sáng căn phòng như ban ngày, con dao găm trong tay công tử khẽ xoay, giống như con rắn bạc nguy hiểm bơi lội uyển chuyển trên mặt nước.
Trình Lệnh Tuyết theo bản năng âm thầm tích tụ sức mạnh.
Nhưng khi tia chớp lóe lên lần nữa, nàng thấy y đang ngửa mặt nhìn nàng chằm chằm.
Lông mi dài khẽ run, trong mắt lộ vẻ giãy giụa mê man.
“Trúc Tuyết.”
Tiếng gọi dịu dàng này càng gần như yếu ớt.
Giống như đang cầu cứu nàng.
Trình Lệnh Tuyết lại hoài nghi trực giác của mình.
Công tử yếu đuối mong manh, cầm dao cũng đánh không lại nàng, càng không có lý do tự mình động thủ...
Ý nghĩ chạy theo hướng ngược lại, nàng bất chấp tôn ti trật tự, đột nhiên nắm lấy cổ tay công tử, giật lấy con dao đặt trên bàn: “Công tử không được!”
Cổ tay Cơ Nguyệt Hằng bị nắm đến phát đau.
Cơn đau từ cổ tay lan ra chạy đến não, khiến y suýt nữa hừ nhẹ một tiếng.
Bàn tay giấu trong tay áo siết chặt lại rồi nới lỏng, nắm chặt viên đan dược trong lòng bàn tay, y u uất hỏi nàng: “Không phải nói, làm chuyện gì cũng được sao.”
Trình Lệnh Tuyết bất lực.
“Nhưng làm như vậy, không tốt lắm.”
Công tử lại nở nụ cười, giọng nói trong trẻo yếu ớt mê ly, nghe đến xương cốt đều mềm nhũn.
“Không tốt sao.”
“Ngươi biết ta muốn làm gì không?”
Ngữ khí như dỗ trẻ con ôn nhu dị thường, chuyện xảy ra khác thường tất có yêu, Trình Lệnh Tuyết không có cảm giác xương cốt mềm nhũn, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Xem ra công tử bệnh không nhẹ.
Nàng thành thật đáp: “Ngài muốn tự làm hại mình.”
Vai Cơ Nguyệt Hằng khẽ run, lại cười hai tiếng: “Ta tự làm hại mình để làm gì.”
Trình Lệnh Tuyết nghe ra trong tiếng cười của y có ý tự giễu, nàng vốn không muốn can thiệp vào sự sống chết của người khác, nhưng vì an nguy của chính mình, không thể không khuyên: “Công tử thận trọng, dùng đau đớn để dập tắt đau đớn cũng giống như uống rượu giải khát.”
Cơ Nguyệt Hằng khẽ cau mày, ngón tay đang nắm chặt viên đan dược hơi nới lỏng, nhàn nhạt sửa lời nàng.
“Là uống rượu độc giải khát.”
Giọng nói vẫn bình thản như thường, không còn sự dịu dàng bất thường, ngược lại, hơi thở quỷ dị cũng phai nhạt.
Trình Lệnh Tuyết thả lỏng không ít.
Nàng không thể nói lý lẽ suông, cũng không biết cách an ủi người khác, thế nên dứt khoát vươn tay ra: “Nếu công tử thấy khó chịu, có thể cắn vào cổ tay thuộc hạ.”
Công tử ngẩng đầu lên, không nói một lời nhìn nàng.
Lúc này không còn tia chớp làm đèn, Trình Lệnh Tuyết cũng không nhìn rõ được sắc mặt của y, chỉ có thể dựa vào suy đoán.
Người này ngoại trừ thích yên tĩnh, còn thích sạch sẽ.
Theo sở thích của y mà nói, cho dù không đoán trúng, cũng tốt hơn là an ủi suông——
“Thuộc hạ đi rửa tay trước?”
Dù là Đình Tùng ở gian ngoài nắm ám khí sẵn sàng đón địch, nghe đến đây cũng cạn lời.
Hắn cẩn thận nhìn về phía công tử.
Cơ Nguyệt Hằng còn đang trầm mặc, vẫn nhìn thiếu niên, rõ ràng biết rằng trong bóng tối không nhìn thấy gì, y vẫn không rời mắt. Tiếng mưa rơi ào ào như gột rửa đi cái lạnh u ám.
“Thực sự không hiểu, hay giả vờ không hiểu?”
Trình Lệnh Tuyết thầm nghĩ nàng vốn không hiểu lắm.
Nhưng bây giờ, là thật sự không hiểu.
Khi hai bên trầm mặc, đau đớn đã tạm thời tan đi lại tụ lại thành một màn sương độc đen kịt khủng khϊếp.
Trên người như có hàng trăm con kiến cắn xé, thần hồn cũng bị ác niệm trói buộc, xé nát theo nhiều hướng khác nhau.
Trán Cơ Nguyệt Hằng nổi gân xanh, môi lại run rẩy, đôi mắt đào hoa đột nhiên mở to.
Trong bóng tối, ánh mắt lưu động tựa như suối nước lạnh.
Một thanh âm kêu gào:
“Con rắn núp sau lưng thiếu niên, chỉ cần nhẹ nhàng dọa là có thể dẫn nó ra.”
Dụ nó ra, rồi——
Gϊếŧ chết cậu.
Gϊếŧ cậu gϊếŧ cậu gϊếŧ cậu... Giọng nói đó càng lúc càng lớn, càng lúc càng sắc nhọn.
Cơ Nguyệt Hằng bị thúc giục đến nỗi thân thể không ngừng run rẩy, tay cũng dứt khoát nắm chặt lấy con dao găm.