Trong mắt An Nhiên, một đại nam nhân mà ăn mặc như thế này... thật là quá sặc sỡ. Nếu phải dùng một từ để miêu tả, chỉ có thể nói là “Lòe loẹt!”
“Thiên Vũ, sao ngươi đến mà không báo cho nhân gia biết một tiếng, để ta chuẩn bị đón tiếp ngươi chu đáo. Bây giờ thì sao, chưa có chuẩn bị gì cả! Đều tại ngươi! Ta mặc kệ, ngươi phải bồi thường cho ta!”
Nói xong, hắn ta giống như đang làm nũng, ôm lấy cánh tay của Tần Thiên Vũ, thậm chí còn rất thân mật lắc lắc một chút.
Nói thật, trong mắt An Nhiên, một cương một nhu kết hợp với nhau quả thật quá hoàn hảo. Nếu hai người họ có thể thành đôi, cũng coi như là đã góp phần xây dựng đất nước. Chỉ là cách nói của người này thật sự khiến An Nhiên cảm thấy sợ hãi.
Nhìn thấy hành động của người trước mặt, nàng không khỏi thở dài. Trên thế giới này, thật sự có người không sợ chết!
Phải biết rằng Tần Thiên Vũ ghét nhất người khác chạm vào hắn, nên khi thấy vậy, nàng rất là tự giác mà lui về sau hai bước.
Tuy rằng trên mặt Tần Thiên Vũ không biểu hiện gì, nhưng không khí xung quanh đã giảm xuống mấy độ.
Người nọ dường như không hề nhận ra, vẫn rất vui vẻ cười với Tần Thiên Vũ.
Nhìn thấy cảnh này, An Nhiên đứng bên cạnh, lắc đầu đầy tiếc nuối, cơ thể không ngừng lùi về sau, aiz! Thật là tiếc cho khuôn mặt xinh đẹp như thế này!
Chỉ thấy tại cánh tay bị ôm của Tần Thiên Vũ, tử sắc nhạt lóe lên, ngay sau đó là từng tia lôi điện bùm bùm xuất hiện.
Người nọ cũng phản ứng rất nhanh, ngay lập tức trên người bùng lên hỏa hồng sắc, tạo thành tư thế phòng ngự. Sau đó nhanh chóng rời khỏi người Tần Thiên Vũ.
(Hỏa hồng sắc: Ánh sáng màu đỏ rực.)
“Hắc hắc, thấy sao, nhân gia có chút tiến bộ chứ!”
Trong giọng nói có lẫn niềm vui cùng tự hào, ngay cả An Nhiên đứng xa như vậy cũng có thể nghe ra. Người này đã phải chịu bao nhiêu trận đòn mới có thể vui mừng như vậy chỉ vì chặn được một đòn của Tần Thiên Vũ!
An Nhiên đứng bên cạnh, nhìn thấy cảnh này, không ngừng thở dài.
Nghe được lời này, Tần Thiên Vũ vẫn như cũ không có phản ứng gì, chỉ lạnh lùng nhìn nam tử yêu nghiệt trước mặt. Nhưng từng tia lôi điện trên người đã dần dần tiêu tán.
Thấy Tần Thiên Vũ ngừng tấn công, nam tử yêu nghiệt cũng bỏ xuống phòng ngự.
Không ngờ rằng, chỉ trong khoảnh khắc này, một tia lôi điện chuẩn xác đánh trúng một góc của bộ y phục đỏ rực trên người nam tử yêu nghiệt, nháy mắt tạo ra một lỗ thủng trên đó.
”Ôi ~, đau quá!”
Trời ạ, căn bản là không đánh trúng!
Ánh mắt u oán nhìn về Tần Thiên Vũ. Thật là một vẻ mặt khiến người ta cảm thấy thương xót.
Trong đầu An Nhiên thoáng qua mấy chữ, người này thật sự là cực phẩm mà! Ánh mắt này nếu là người khác thì có lẽ sẽ hiệu quả. Đáng tiếc, đối tượng lại là Tần Thiên Vũ.
Ánh mắt của Tần Thiên Vũ lạnh lùng quét qua, giống như đang nhìn một khúc gỗ: “Luyện tập thêm đi.”
Nói xong, Tần Thiên Vũ cũng không nhìn hắn nữa, lập tức lướt qua. Trước khi rời đi, còn liếc nhìn An Nhiên một cái. An Nhiên nhận được lệnh, cũng vội vàng ôm Phấn Đoàn theo sau.
Vừa mới rời đi không lâu, hồng y nam nữ lại như thể không có gì xảy ra, liền theo sau.Vẻ mặt thẹn thùng, vô hại.
“Thiên Vũ, ngươi đến đây rồi, vậy sẽ ở đâu?”
“···”
“Nhân gia ở chung với ngươi được không? Nếu không thì nhân gia sẽ rất nhớ ngươi, nhân tiện có thể tâm tình thêm vài chuyện~”An Nhiên cố nhịn cười.
“···” Tần Thiên Vũ mặt không biểu cảm.
“Lỡ như gặp phải kẻ xấu thèm muốn sắc đẹp của ta, ngươi cũng có thể bảo hộ ta~~”
Nghe đến đây, An Nhiên thực sự không thể nhịn được, liền ‘phốc’ bật cười một tiếng.
Nghe thấy âm thanh này, nam nhân luôn tự nói một mình kia nhìn về phía sau Tần Thiên Vũ, cảm nhận được một ánh mắt thăm dò.
An Nhiên vừa mới ổn định lại cảm xúc của mình, hơi hơi nâng lên khóe môi, nhìn về phía hồng y nam nhân đang ở đối diện. Chỉ nghe thấy...
“Hả? Thiên Vũ, phía sau ngươi còn có người kìa!”
“···”
Khóe môi vừa nhếch lên của An Nhiên liền suy sụp xuống. Nàng ở phía sau lắc lư cả buổi, mà giờ mới thấy? Quả nhiên tên này thiếu đòn!
“Chẳng lẽ đây tiểu tình nhân của ngươi?” Hồng y nam tử dùng đôi mắt phượng đánh giá toàn thân An Nhiên. Hắn ta nổi giận đùng đùng và nói với Tần Thiên Vũ đang đi phía trước: “Cũng bình thường thôi, không có gì hấp dẫn.”
“Ta theo ngươi lâu như vậy, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?”
“···”
Lời này vừa thốt ra, suýt nữa An Nhiên tưởng rằng Tần Thiên Vũ thực sự đã làm chuyện gì đó có lỗi với tên nam nhân lòe loẹt này.
Ai có thể nói cho nàng biết tên này từ đâu tới vậy?
“Ta mặc kệ, ta mặc kệ.”
An Nhiên chịu không nổi, bịt tai lại. Cái tên đại nam nhân này như thế nào lại giống mụ mụ, dong dài lằng nhằng như vậy? Nhìn Phấn Đoàn mềm mại nằm yên trong tay, thật sự càng nhìn càng thấy thích.
“Câm miệng!” Cuối cùng vẫn là một câu nói của Tần Thiên Vũ đã chấm dứt màn độc thoại của người này.
·····
Hiền Lương lâu
An Nhiên đứng dưới thư xá của mình, lặng lẽ nhìn ngôi nhà trước mặt giống như một ngôi biệt thự hai tầng, xung quanh là cây cối xanh tươi, không khí thanh tịnh.
Đây là ... Thư xá? Đãi ngộ này thật sự quá tốt đi!
Bước vào bên trong, cấu trúc rất tinh tế. Phía Đông là phòng khách, phía Tây là phòng bếp. Hơn nữa, mọi thứ đã được chuẩn bị rất đầy đủ.
Phía trên cầu thang xoắn ốc, có bốn gian phòng, đây hẳn là thư xá cho bốn người.
Tần Thiên Vũ tùy ý nhìn vài lần, chỉ vào một gian phòng gần cầu thang, rồi nói với An Nhiên:
“Ta ở gian phòng này, những gian còn lại tùy ý chọn đi.”
An Nhiên hứng thú bừng bừng, thật cẩn thận nghiên cứu bố cục của từng gian phòng. Đối với một học viên mà nói, điều này rất xa xỉ.
“À, được.”
Khi nghiên cứu gần xong, ba người một thú ngồi trên ghế dài trong phòng khách.
Tần Thiên Vũ lên tiếng trước, chỉ chỉ vào người hồng y nam tử đang có vẻ cà lơ phất phơ bên cạnh: “Tương Thiên Cảnh Hiên.” Lại chỉ chỉ An Nhiên: “Dương An Nhiên.”
Giờ đây, An Nhiên mới biết tên người này.
Tương Thiên Cảnh Hiên nghe giới thiệu mà vẫn chút không phản ứng kịp. Mặc dù hắn nói rằng An Nhiên là tiểu tình nhân của Tần Thiên Vũ, nhưng thực ra chỉ là để chọc tức cái tên luôn mang vẻ mặt lạnh như băng đó mà thôi.
Không nghĩ tới, hình như thật sự là có cái gì đó?
Rất nhanh, Tương Thiên Cảnh Hiên lấy lại tinh thần, mỉm cười và nói với An Nhiên: “Xin chào!”
An Nhiên cũng có chút kinh ngạc, chẳng phải nàng là người hầu của hắn sao? Không cần nói rõ sao?!
An Nhiên mỉm cười và chào hỏi lại. Thấy nam nhân đối diện hình như có chuyện phải nói với Tần Thiên Vũ, An Nhiên cũng tự biết mà nói:
“Các ngươi nói chuyện đi, ta đi ra ngoài mua chút nguyên liệu nấu ăn, tối nay sẽ nấu cơm.”
Tần Thiên Vũ nhìn An Nhiên một cái, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Đợi cho An Nhiên rời đi, đôi mắt yêu nghiệt của Tương Thiên Cảnh Hiên nhìn chằm chằm vào Tần Thiên Vũ.
“Ngươi không giải thích một chút sao?”
Tần Thiên Vũ nhấp một ngụm trà, xoay nhẫn không gian màu đỏ thẫm trên tay, dường như không nhận thấy ánh mắt sắc bén của Tương Thiên Cảnh Hiên đang hướng về mình.
“Giải thích cái gì?”
Tương Thiên Cảnh Hiên bĩu môi: “Ngươi nói đi, Thiên Vũ, nhân gia rất là muốn biết đó~”
Nghe thấy giọng điệu này, Tần Thiên Vũ liền nhíu chặt mày.
“Bình thường một chút!”
Tất cả những thay đổi này đều được Tương Thiên Cảnh Hiên nhìn thấy, hắn ta khẽ bĩu môi, giọng điệu và sắc mặt cũng trở lại bình thường. Hắn ta đưa tay vào nhẫn không gian của mình, lấy ra một vật gì đó, rồi ném cho Tần Thiên Vũ đang ngồi đối diện.
Đây là thạch hộp được chạm khắc từ một khối hắc ngọc.
(Thạch hộp: Chiếc hộp bằng đá. Hắc ngọc: Ngọc bích màu đen.)
Hắc ngọc, ngăn chặn mọi mùi vị và dấu vết, rất thích hợp để lưu trữ các loại dược liệu quý giá, hay những thứ tương tự. Hơn nữa còn có công năng bảo quản nhất định. Với công năng mạnh mẽ như vậy, chắc chắn là một vật hiếm có.
Mỗi một khối hắc ngọc đều có thể được định giá bằng tử tệ. Cho nên nếu không phải là vật cực kỳ quý giá và hiếm có, tuyệt đối sẽ không thể sử dụng món đồ này. Tương tự như vậy, phàm là ai có thể sử dụng được thứ này, thì nhất định đó là trân bảo.
(Tử tệ: Tiền tệ màu tím.)