"À phải rồi, ta bách độc bất xâm." Khanh Trì đột nhiên nói thêm một câu.
Lưu công công cứng đờ mặt nhìn về phía hoàng đế, nhận được ánh mắt ra hiệu, liền cúi người rời khỏi Ngự Thư Phòng: "Nô tài cáo lui."
"Không biết vị nữ sĩ này còn có chuyện gì, chắc không phải chỉ đến uống trà thôi chứ?" Hoàng đế dù sao cũng là hoàng đế, nhanh chóng bình tĩnh lại, chủ động nói chuyện với Khanh Trì.
Khanh Trì mỉm cười, nhưng trong mắt vẫn lạnh nhạt: "Khát nước, đợi ta uống chén trà rồi nói, ta có việc muốn thương lượng với người."
Hoàng đế bình tĩnh nhìn nghiêng mặt Khanh Trì hồi lâu, cũng nở nụ cười: "Người đâu, mang ghế đến đây, sao lại để khách quý đứng mãi như vậy."
Thấy hoàng đế biết điều như vậy, Khanh Trì rất hài lòng, trà ngon và ghế dựa nhanh chóng được đưa vào Ngự Thư Phòng, đặt đối diện hoàng đế.
Khanh Trì cũng buông hoàng đế ra, nhưng vẫn không quên nhắc nhở: "Nhưng người bảo đám thị vệ kia lui xuống đi, bọn họ không phải đối thủ của ta."
Hoàng đế lúc này tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có chút bất an, nghĩ đến tốc độ lúc nãy của nàng, liền phất tay với đám ám vệ: "Tất cả lui ra, Lưu công công, bảo Ngự Thiện Phòng chuẩn bị chút điểm tâm mang lên."
"Vâng!" Mọi người lĩnh mệnh.
"À, còn nữa, đưa kẻ phiền phức này ra ngoài." Hầu gia không được Khanh Trì để ý đến, ở đây không dám nói thêm lời nào, đột nhiên bị nàng chỉ ra.
Hoàng đế không nói gì, phất tay đồng ý, hầu gia còn đang ngây người đã bị ám vệ lôi ra ngoài.
"Ngươi muốn thương lượng gì với trẫm?" Mọi người đã ra ngoài, hoàng đế hít sâu một hơi, ngồi thẳng người, nhìn Khanh Trì đang ngồi đối diện, bưng chén trà lên hỏi.
Khanh Trì uống một ngụm trà: "Người cũng biết, ta vừa gϊếŧ con trai của người, đây là tội tru di cửu tộc. Ta không có ý kiến gì với việc bị định tội, nhưng có mấy người trong hầu phủ ta muốn bảo vệ.
Đương nhiên ta đến đây là để thương lượng việc này với người, cũng sẽ không làm khó người, thực lực của ta chắc người cũng đã thấy rõ, mạnh hơn đám ám vệ của người nhiều, ta có thể hứa, khi người gặp nguy hiểm sẽ bảo vệ người một mạng."
Mỗi vị diện đều có một dòng lịch sử, cũng sẽ phát triển theo dòng đó, tuy sự xuất hiện của Khanh Trì có chút ảnh hưởng, nhưng những sự kiện lớn đã được định sẵn chắc chắn sẽ xảy ra, vị diện sẽ tự điều chỉnh, đảm bảo phương hướng không thay đổi, ảnh hưởng của Khanh Trì vẫn chưa đủ lớn để thay đổi điều đó.
Hệ thống đã tiết lộ cho Khanh Trì biết, hai tháng nữa hoàng đế sẽ bị thích khách của nước địch ám sát, vốn dĩ hoàng đế này sẽ chết, nhưng hoàng đế đời tiếp theo lại bị Khanh Trì thay đổi.
Vì muốn điều chỉnh dòng lịch sử, hoàng đế tạm thời không thể chết, phải đợi đến khi lịch sử tự điều chỉnh, sắp xếp người kế vị tiếp theo.
Cho nên, Khanh Trì cần phải bảo vệ hoàng đế, nói đúng ra là bị hệ thống khóc lóc om sòm ép buộc đến đây, vừa lúc có thể dùng chuyện này để làm giao dịch.
"Ta làm việc đúng là có chút ngang ngược, nhưng chỉ cần không chọc giận ta, ta vẫn rất hòa thuận. Tên con trai không ra gì của người muốn nạp ta làm thϊếp, ta không đồng ý thì muốn gϊếŧ ta, cho nên ta mới gϊếŧ hắn, không thể trách ta được." Khanh Trì nói tiếp, đương nhiên nàng không nói lúc trước đã ấn Thành Vương xuống đất như thế nào, "À, còn nữa, đám thủ hạ của con trai người có vẻ hơi đông, ám vệ, tử sĩ không ít."
Hoàng đế cũng bưng chén trà lên uống một ngụm, ánh mắt sâu thẳm, không lập tức trả lời.
"Bệ hạ." Lưu công công lúc này mang theo điểm tâm, len qua đám cấm quân ba tầng trong ba tầng ngoài đang canh giữ Ngự Thư Phòng, cuối cùng bọn họ cũng đuổi đến nơi.
Lưu công công khom lưng, cẩn thận bưng hộp đựng thức ăn vào, đặt điểm tâm lên bàn, rồi cúi người lui ra.