Bình thường tuy rằng Thẩm Chiêu Chiêu mặc quần áo cũng rất đẹp, nhưng rốt cuộc là chất liệu bình thường, nhờ vào khuôn mặt cùng dáng người cô nên mới không bị rẻ tiền, mà cái áo này lại là thật sự xứng với cô.
Đẹp, thật sự rất đẹp.
Quả nhiên, người đẹp vì lụa, những lời này cũng không phải không có đạo lý.
Thấy cô ngây người, Lâm Tú có chút tự hào, ánh mắt của tên nhóc nhà bà quả thực không tồi!
Không đúng, cũng không phải quá tốt!
Rốt cuộc cái áo này là mua cho bà, cũng không biết anh nghĩ như thế nào, phong cách của hai cái áo cũng khác quá nhiều rồi. Hơn nữa lấy tuổi tác của bà hiện tại làm sao mặc được màu hồng nữa, cưa sừng làm nghé à?
Rõ ràng là chiếc màu nâu kia không tồi, sao cái thứ hai lại khác nhiều như vậy?
Bất quá cũng may cái áo này thế nhưng ngoài ý muốn rất hợp với Chiêu Chiêu, bà miễn cưỡng liền tán đồng mắt nhìn của anh đi ~
“Thế nào, đẹp không?”
Nghe Lâm Tú nói, Thẩm Chiêu Chiêu ngơ ngác gật gật đầu, “Dạ, rất đẹp.”
“Vậy lát nữa con mang về đi ~! Thật sự rất hợp với con đó!”
“À, không.. Không, không cần đâu cô... Thật sự không cần ạ, ý tốt của cô con nhận nhưng mà...” Thẩm Chiêu Chiêu bị lời Lâm Tú nói làm cho có chút luống cuống tay chân. Cái áo này vừa nhìn liền biết là rất đắt, sao cô có thể nhận được, vừa nói vừa vội vàng muốn cởi ra.
Nhìn bộ dáng lúng túng của cô, Lâm Tú tuy rằng trong lòng đau lòng, nhưng sắc mặt lại cố ý lạnh lùng, “Hừ ~! Con mà từ chối là cô sẽ tức giận đó!”
“Hơn nữa chỉ là một cái áo mà thôi, mấy thứ khác con không nhận cô cũng không nói gì, nhưng một cái áo có đáng gì đâu? Hơn nữa con nghĩ lại xem, con không cần thì cũng sẽ lãng phí thôi. Đây là ngày hôm qua con trai cô mua, nhưng con nhìn xem cái áo này cô mặc có thích hợp không?”
Quý Yến Lâm mua?
Nghe được Lâm Tú nói, ánh mắt Thẩm Chiêu Chiêu hơi lóe, nhưng rất nhanh lại biến trở về bộ dáng sợ hãi lại hổ thẹn, “Nhưng mà... Nhưng mà con....”
Thấy cô còn muốn từ chối, Lâm Tú lập tức ngắt lời, “Không có nhưng mà gì cả, chỉ là một cái áo mà thôi. Hay là con cảm thấy với quan hệ của hai chúng ta, cô cho con một cái áo con cũng ngại nhận?”
“Cô ơi... Con không có ý này, chỉ là con cảm thấy....”
Lời còn lại Thẩm Chiêu Chiêu cũng xấu hổ mà nói, nhưng Lâm Tú cũng hiểu, cô chỉ là cảm thấy cái áo này quá đắt.
Nhìn cô gái trước mắt bởi vì ngượng ngùng mà hơi hơi rũ đầu nhỏ, Lâm Tú có chút bất lực!
Sao người lớn rồi mà còn thành thật như vậy chứ?
Sau này tiến vào xã hội thì làm sao bây giờ?
Tức chết bà rồi!
Bà có tiền như vậy, cô chiếm một chút tiện nghi của bà thì làm sao! Là bà chủ động cho cô mà!
Thật là ngốc!
“Con đừng có suy nghĩ nhiều nữa, nghe cô nói, nhận nó đi! Hơn nữa con không lấy để ở chỗ cô cũng chỉ có thể đặt trong tủ thôi.”
Thấy Lâm Tú kiên trì như thế, Thẩm Chiêu Chiêu luôn mãi chối từ cuối cùng cũng nhận.
“Vậy con cảm ơn cô. Để sắp tới mỗi ngày con sẽ dạy thêm cho Hoan Hoan một tiết được không? Con nhất định sẽ thực nghiêm túc dạy thêm cho Hoan Hoan, để cuối kỳ con bé có thể vào top 100!”
Lâm Tú: “.........”
Nhìn cặp mắt to tròn xoe kia, phương thức báo đáp giản dị tự nhiên lại chân thành như thế làm miệng lưỡi lanh lẹ như Lâm Tú thế nhưng nhất thời có chút nghẹn lời.
Bà chỉ là tặng một cái áo mà thôi, cũng không muốn làm cho cháu gái hận bà a!
“... A, Chiêu Chiêu à, việc này liền không cần đâu. Đúng rồi, hiện tại cũng không còn sớm nữa, Hoan Hoan đang chờ con đó, con đi dạy học trước đi ~”
Vừa nói Lâm Tú vừa bỏ quần áo vào túi giúp Thẩm Chiêu Chiêu, sau đó thấy cô còn muốn nói gì đó liền đưa túi cho cô rồi đẩy cô ra khỏi phòng.
Lúc trước nhiệt tình bao nhiêu hiện tại liền trốn tránh bấy nhiêu.
Hô ~ thật nguy hiểm, thiếu chút nữa Hoan Hoan liền phải xui xẻo rồi.
Thẩm Chiêu Chiêu bị Lâm Tú đẩy ra ngoài cửa, nhìn cánh cửa trước mắt đã đóng lại, trên mặt lúc này mới lộ ra một nụ cười không rõ ý vị.
Chuyện này cuối cùng cũng trở nên có chút thú vị rồi.
-------------------------------------
Buổi chiều cuối mùa thu, ánh nắng tuy không mãnh liệt nhưng cũng mang theo chút nóng bức.
Trên đường cái rộng lớn, thời gian này cũng không có quá nhiều xe, một chiếc xe thể thao màu bạc phi nhanh.
Ngoài cửa sổ xe, kiến trúc con đường hai bên liên tục lui về phía sau, Quý Yến Lâm một tay nắm tay lái, tốc độ xe rất nhanh nhưng sắc mặt lại rất bình tĩnh.
Cô hiện tại hẳn là đã sắp tan học đi? Quý Yến Lâm có chút không để ý mà nghĩ.
Mấy ngày nay anh cũng không phải không có cơ hội gặp cô, Giang Viễn Phàm có kêu anh cùng nhau ăn cơm, chẳng qua một lần anh cũng không đi.
Trừ cái này ra, ở trong trường học, khi rảnh rỗi có lúc cũng sẽ gặp được Giang Viễn Phàm cùng cô tản ở bộ phía trước khu dạy học. Hoặc là cô tới chờ Giang Viễn Phàm tan học, sau đó Giang Viễn Phàm lại đưa cô trở về. Nhưng hai người đều không có trực tiếp gặp mặt, đây đều là do Quý Yến Lâm cố ý.
Anh không muốn nhìn đến cô cười với Giang Viễn Phàm, không muốn nhìn đến cô cùng Giang Viễn Phàm đứng chung một chỗ.....
Nhưng cho dù anh đã cố ý tránh đi, Giang Viễn Phàm vẫn là sẽ thường thường ở trước mặt bọn họ nhắc tới cô.
Nội dung cụ thể Quý Yến Lâm không quan tâm, nhưng từ vài câu đó anh có thể cảm giác được tình cảm của bọn họ hẳn là càng ngày càng tốt.
Rốt cuộc ngay cả khi Hứa Ngôn cùng Lục Chí Bạch thực hiện tiền đặt cược, phản ứng đầu tiên của Giang Viễn Phàm thế nhưng không phải vui vẻ mà là hoảng loạn.
Quý Yến Lâm cũng là nam nhân, tất nhiên là nhìn ra điều này có nghĩa gì.
Anh đang chột dạ, hoảng loạn, lo lắng, nhưng tất cả phản ứng này đều là vì anh thích Thẩm Chiêu Chiêu mà thôi.