Người Đẹp Mất Trí Nhớ Mang Bé Cưng Vào Thành Phố Làm Bảo Mẫu

Chương 24

Giữ lại, chờ mùi hương tan hết, hoặc là chờ anh tìm được lá trà giống như vậy, liền lập tức cho cậu ta cuốn xéo.

Bạch Thanh Ngữ siết chặt cổ tay áo, cậu cho rằng chủ nhà sẽ nổi trận lôi đình, dù sao người giới thiệu đã cảnh báo trước với cậu. Kết quả chủ nhà còn cho cậu ứng trước ba tháng tiền lương để mua quần áo?

Tại sao? Bởi vì thật sự rất thích lá trà cậu đưa sao?

Hạ Nhậm Nguyên không hổ là người cất giữ cả tấn lá trà trong nhà, biết Trà Thần cho mới là thơm nhất. Chủ nhà không nỡ, chính là vinh dự của Trà Thần.

Bạch Thanh Ngữ đơn phương nhận định cậu và Hạ Nhậm Nguyên có gu thẩm mỹ giống nhau, vì thế bèn thương lượng với chủ nhà: "Tôi có thể trồng một giàn mướp hương trong vườn hoa không?"

Giàn mướp hương...... Đúng là chuyện hoang đường.

Hạ Nhậm Nguyên chưa từng thấy thứ này ở ngoài đời thật bao giờ, càng không thể để nó xuất hiện dưới cửa sổ nhà mình.

"Cậu cho rằng đây là ở nông thôn?"

Bạch Thanh Ngữ: "Có thể tiết kiệm tiền mua thức ăn, tự trồng ăn ngon."

Hạ Nhậm Nguyên: "Chú Tề."

Quản gia Tề lập tức hiểu ý, nói: "Đồ ăn mua ngoài của nhà bếp đều là rau dưa hữu cơ xanh từ nông trường chỉ định, riêng mướp hương nhập hàng đã 50 tệ một cân, cậu không cần phải tự trồng."

Bạch Thanh Ngữ nghe xong càng muốn trồng để bán cho kẻ ngốc lắm tiền này.

Khó trách Trà Tiểu Bảo ở ngoài ăn xúc xích nướng còn nhớ mãi không quên cơm chiều miễn phí.

Hạ Nhậm Nguyên phát xong giận, xụ mặt động đũa.

Bạch Thanh Ngữ vừa định ngồi xuống, phát hiện chỉ có chủ nhà ngồi, những người khác đều giả vờ bận rộn, hóa ra chỉ khi chủ nhà không ở, mọi người mới có thể ngồi cùng bàn ăn cơm vào giờ cơm.

Bạch Thanh Ngữ đứng thẳng người, nghe thấy Hạ Nhậm Nguyên nói: "Cậu đứng đó chia thức ăn đi."

Bạch Thanh Ngữ: "Vâng."

Thông thường chia thức ăn, đều phải có chút nhãn lực, không thể chủ nhà gắp thức ăn cậu lại xoay bàn. Bạch Thanh Ngữ cầm đũa công, chu đáo lấy mỗi món một ít, chất đầy đĩa của Hạ Nhậm Nguyên.

Hạ Nhậm Nguyên nhìn đĩa lẩu thập cẩm trước mặt, "......"

Quản gia lúc Bạch Thanh Ngữ gắp thức ăn đã nhanh chân chạy mất.

Hạ Nhậm Nguyên: "Cậu cho heo ăn đấy à?"

Bạch Thanh Ngữ: "Anh không thích sao?"

Hạ Nhậm Nguyên hít sâu một hơi, anh thật sự tức điên rồi mới để cho bảo mẫu từ nông thôn lên chia thức ăn, cậu ta hiểu cái quái gì là lễ nghi trên bàn ăn.

Anh gắp hai đũa rau xanh, qua loa uống xong bát cháo, "Không ăn nữa."

Tức no rồi.

Rất nhanh có người đi lên dọn sạch đồ ăn trên bàn, Bạch Thanh Ngữ ngơ ngác chớp mắt, cậu chủ ăn cơm thật lãng phí, sáng sớm lãng phí nhiều như vậy, giữa trưa thì sao? Trên bàn hải sản hấp, trứng hấp, đồ ăn...... Cơ hồ đều còn nguyên.

Bạch Thanh Ngữ nhanh tay lẹ mắt giữ lại đĩa thức ăn của Hạ Nhậm Nguyên: "Cái này để tôi ăn."

Hạ Nhậm Nguyên: "Đây là cơm thừa của tôi."

Bạch Thanh Ngữ: "Tôi không chê." Có thể cứu vớt được chút nào hay chút ấy, bé con còn chưa ăn cơm, bát này vừa hay.

Hạ Nhậm Nguyên lạnh lùng nói: "Tôi chê, đổ đi."

Bạch Thanh Ngữ đổ vào bát mình, "Lãng phí thức ăn là không đúng."

Hạ Nhậm Nguyên: "......" Nếu chỉ nhìn động tác của đôi tay này, cũng không khó coi đến vậy.

Anh ngây người một lúc, cơm thừa đã bị Bạch Thanh Ngữ mang đi.

Cũng không thể đi giành lại.

Thật là nực cười, sáng sớm bị bảo mẫu làm cho tức, hơn nữa tối qua ngủ rất ngon, cái "ngon" này vẫn là nghĩa tốt. (ý là ngủ rất ngon làm tinh thần sảng khoái)

Bạch Thanh Ngữ bưng cơm thẳng lên tầng ba, lúc này bé con đã sớm tỉnh, thoải mái tắm ánh nắng sáng sớm, bẻ ngón tay mình chơi, còn biết tự xoay người 360 độ để phơi nắng.

Tỉnh dậy không thấy ba ba đâu, lại có thể phơi nắng, Bạch Tiểu Trà liền hiểu ba ba đi làm việc rồi.

Bạch Thanh Ngữ đóng cửa sổ lại, nhỏ giọng nói: "Bé con, ăn cơm nào."

Trà Tiểu Bảo dùng ánh mắt nhìn bát trong tay ba ba.

Bạch Thanh Ngữ đưa cho bé một ly nước ấm trước, cho bé uống hai ngụm, sau đó mới đưa cho bé một cái bánh bao.

Bạch Tiểu Trà hai tay nâng bánh bao, liếʍ một cái cảm nhận được bánh bao mềm mại, đôi mắt cong lên, nhìn nhìn đĩa thức ăn, giống ông cụ Đặng, nhúng bánh bao vào nước canh trong đĩa, ra sức gặm một miếng: "Ngon quá!"