Nhưng mà, dù lá trà có quý đến đâu, cậu cũng không thể nhổ tóc con trai đi đổi, đầu trọc không đáng yêu, tóc Bạch Tiểu Trà đen nhánh, tuy rằng không đủ xanh, nhưng cũng rất đáng yêu.
"Không đổi."
Thật sự cho rằng anh không có biện pháp với rương lá trà kia sao, Hạ Nhậm Nguyên nói: "Chú Tề, tìm được người bán, có bao nhiêu mua bấy nhiêu."
Bạch Thanh Ngữ: "Mua không được, trà mới sản lượng thấp, rương này hẳn là toàn bộ, chất lượng lá trà liên quan mật thiết đến lượng mưa, ánh nắng hàng năm, cho dù tìm được người bán kia, cũng không mua được trà giống hệt nhau, tựa như cùng một cặp cha mẹ, không thể sinh ra hai đứa con giống hệt nhau."
Giống như Bạch Tiểu Trà là Trà bé cưng độc nhất vô nhị, Bạch Thanh Ngữ nói xong khóe mắt hơi cong, có chút đắc ý.
"Một năm cây và hai năm cây cũng có khác biệt, cho dù cùng một cây, cùng một lượng mưa, qua một năm chất lượng cũng không giống nhau. Cậu chủ hẳn là có thể uống ra tối qua chính là cây trồng hai năm tân tùng phải không? Trà mới vị mỗi năm mỗi khác."
Bạch Tiểu Trà là bé con hai tuổi, tóc còn mềm và mịn, sang năm sẽ không giống nữa.
Giọng điệu Bạch Thanh Ngữ mềm mại, lọt vào tai Hạ Nhậm Nguyên lại sắc bén.
Hạ Nhậm Nguyên cười lạnh, đây đâu giống kẻ thiểu năng, cô anh thật là nhớ cháu trai, tìm cho anh một bảo mẫu chuyên gây chuyện. Đối phương ở trong mắt anh mười phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Hạ Nhậm Nguyên lạnh lùng liếc mắt, im lặng dán lên mặt Bạch Thanh Ngữ: "Vậy tôi tiêu tiền mua lại rương lá trà kia của cậu."
Dùng giọng điệu ép mua ép bán, Bạch Thanh Ngữ nếu không bán, sẽ bị đuổi ra khỏi nhà ngay lập tức, còn không được mang theo bất cứ thứ gì.
Bạch Thanh Ngữ ngăn chặn ý định của cậu chủ: "Không được, bởi vì tối qua tôi dùng để tắm rửa rồi."
Quản gia hít một hơi, sao giống như đang cãi nhau vậy, cậu chủ nhà ông không phải người ăn chay. Hạ Nhậm Nguyên bản thân từng làm luật sư, giọng điệu tra hỏi giống cảnh sát, rất có tư thế bắt Bạch Thanh Ngữ bưng nước tắm lên làm bằng chứng.
Hạ Nhậm Nguyên từng chữ từng câu: "Tắm, rửa? Lá trà còn có thể dùng để tắm rửa? Tôi trả mười vạn, cậu chuyển lời ngay bây giờ."
Bạch Thanh Ngữ hơi sửng sốt, chủ nhà vậy mà lại nguyện ý bỏ ra nhiều tiền như thế, nhưng không có chính là không có, Trà Thần bọn họ không thể dùng ưu thế của mình quấy rối thị trường lá trà của con người, tranh giành lợi ích với người dân.
Không thể bán.
Bạch Thanh Ngữ nói: "Thật sự đã dùng để tắm rồi, không tin anh ngửi xem, trên người tôi đều là mùi trà."
Cậu tiến lại gần, đưa cổ tay đến trước mặt Hạ Nhậm Nguyên.
Hạ Nhậm Nguyên ngửi thấy một mùi hương trà mới nhàn nhạt thanh nhã, ánh mắt khinh thường chợt rũ xuống, liếc đến một đoạn cổ tay trắng nõn như tuyết. Anh ngẩn ra, trong lòng giống như bị cái gì đó đâm một cái, ánh mắt lập tức nâng lên, lại thấy vẫn là khuôn mặt thật thà nhạt nhẽo kia.
Người thành thật vẻ mặt vô tội.
Tưởng tượng đến lá trà ngon như vậy bị bảo mẫu dùng làm nước tắm, người này thậm chí tối qua chỉ chịu cho anh vài lá trà.
Đây là người bình thường có thể làm ra sao?
Hạ Nhậm Nguyên tức đến ngứa răng, nhưng lại không có lập trường chính đáng để nổi giận, nhìn cổ tay kia mà hận không thể cắn một cái cho hả giận.
Anh pha một chén nhỏ, bảo mẫu lại dùng để tắm cả bồn! Lá trà dùng để tắm gội, chuyện này chưa từng nghe qua, vậy mà lại làm cho cậu ta tắm ra một thân mùi trà.
Chỉ là dựa hơi lá trà, có thơm đến mấy cũng chỉ là con quạ đen cắm lông chim công, chỉ mê hoặc được nhất thời, anh không thể mắc bẫy tên bảo mẫu này.
Hạ Nhậm Nguyên: "Tránh ra xa một chút."
Bạch Thanh Ngữ lui về sau hai bước, buông tay xuống.
Bạch Thanh Ngữ nhìn như không có gì sai, nhưng Hạ Nhậm Nguyên lại càng không sai, "Chú Tề, cho cậu ấy ba tháng tiền lương --" bồi thường cho thôi việc.
Bởi vì Bạch Thanh Ngữ lui về sau một bước, mùi hương trên chóp mũi nhạt đi, Hạ Nhậm Nguyên trong nháy mắt suýt chút nữa giống như con chó đuổi theo khúc xương, nghiêng người về phía trước, ý thức được phản ứng có điều kiện của mình, sắc mặt anh tái mét, vô cùng khó coi nói: "Cậu mặc quần áo thời nào vậy, đừng làm ra vẻ như tôi không trả nổi lương."