Chàng trai thấy Bạch Thanh Ngữ là số điện thoại mới đăng ký, còn hưng phấn hơn cả nhặt được vàng, "Anh lại cho bé thêm một cái ly nữa, bé tải thêm một phần mềm nữa đi."
Bạch Tiểu Trà miệng đầy đáp ứng: "Ba ba cũng muốn một cái."
Chàng trai tươi cười đầy mặt lại đưa cho Bạch Tiểu Trà một cái ly bụng lớn: "Cho bé."
Lại là một hồi thao tác, điện thoại của Bạch Thanh Ngữ có thêm một phần mềm mua sắm màu đỏ.
Chàng trai còn định tiếp tục khai thác, hạt mưa lớn rơi xuống, Bạch Thanh Ngữ vội vàng thu điện thoại, "Không làm nữa, tôi phải đi tàu điện ngầm rồi."
Bạch Thanh Ngữ vốn định đi thư viện, nhưng Bạch Tiểu Trà lại bị món đồ chơi cỡ lớn là tàu điện ngầm này mê hoặc.
Chỗ này ít người qua lại, trong ga không đông đúc, họ ở lại lâu cũng không cản trở giao thông. Vừa có thể tránh mưa, vừa có đồ chơi, lại gần nhà, Bạch Thanh Ngữ ôm bé con ngồi trên ghế xem hai đoàn tàu điện ngầm phía trước phía sau, cứ vài phút lại có một chuyến, ào ào chạy qua chạy lại.
Đồ chơi lớn miễn phí, chỉ cần hai tệ phí đi lại tối thiểu, có thể chơi đến 11 giờ 30 tối.
"Tu Tu --" Bạch Tiểu Trà phồng má bắt chước tiếng gió tàu điện ngầm xuyên qua lòng đất.
"Thêm một chuyến nữa kìa ba ơi!"
Bạch Thanh Ngữ đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, nếu mưa thường xuyên, cậu mang Bạch Tiểu Trà ra ngoài cũng không tiện.
Con non của Trà Thần có thể dầm mưa, nhưng dầm lâu sẽ bị úng.
Bạch Thanh Ngữ mở phần mềm mua sắm vừa tải, nhập từ khóa, tìm toàn bộ xe đẩy có thể che mưa.
Sản phẩm chỉ có vỏ che mưa trong suốt cho xe đẩy, hơn hai mươi đồng, xe đẩy phải mua riêng.
Xe đẩy thấp nhất cũng hơn một trăm!
Bạch Thanh Ngữ túi tiền eo hẹp, đang định đóng phần mềm, lúc này nhân viên vệ sinh tàu điện ngầm đẩy xe rác đi qua.
Ánh mắt Bạch Thanh Ngữ lập tức bị chiếc thùng rác nhựa có nắp đậy và bánh xe kia hấp dẫn.
Hửm? Đây chẳng phải là phiên bản nâng cấp có bánh xe và chống thấm nước của giỏ mây của cậu sao?
Bạch Thanh Ngữ lập tức đổi thành tìm kiếm thùng rác ngoài trời, đặt mua một chiếc màu xanh lá cây bảo vệ môi trường. Người dùng mới chỉ cần 66 tệ, là có thể mang thùng rác dung tích lớn 120 lít về nhà.
Bạch Thanh Ngữ nghiêm túc điền địa chỉ, chờ nhận hàng.
Bên ngoài chắc là mưa to, hành khách mới vào ga đều mang theo ô ướt, mặt đất lưu lại dấu chân.
Bạch Thanh Ngữ đột nhiên nhớ tới tã lót phơi trên ban công, không biết có bị mưa xối ướt không?
Thôi, Bạch Tiểu Trà có rất nhiều tã, ngày mai giặt lại rồi phơi.
Nhà họ Hạ.
Hạ Nhậm Nguyên còn chưa bước vào phòng, chợt có một cơn gió nổi lên, một mảnh vải trắng bay tới, táp thẳng vào mặt.
Hạ Nhậm Nguyên từ sau vụ ám toán ba năm trước, đối với vật thể không rõ nguồn gốc hết sức cảnh giác, giơ tay chặn lại, tóm lấy một mảnh vải hình chữ nhật trước khi nó che khuất khuôn mặt.
"Đây là cái gì?" Hạ Nhậm Nguyên sắc mặt xanh mét.
Quản gia trong khoảnh khắc mồ hôi như mưa, "Đây là, đây......"
Đây hình như là tã của Bạch Tiểu Trà!
Xong đời, cậu chủ có thói ở sạch, Bạch Thanh Ngữ sao có thể phơi ở ban công, cho vào máy sấy là được rồi.
"Đây......" Quản gia nhanh trí, "Đây là giẻ lau. Bảo mẫu mới tới thích giặt xong phơi ở ban công, tôi nói khử trùng rồi sấy khô là được, cậu ấy nói phơi nắng khử trùng tốt hơn."
Giẻ lau, giẻ lau dù sao cũng đỡ hơn tã một chút.
Hạ Nhậm Nguyên ném giẻ lau xuống, "Lại là cô giới thiệu?"
Quản gia: "Vâng ạ."
Hạ Ánh tuy rằng giới thiệu một số người khó khăn đến đây, nhưng cơ bản không gây phiền phức cho Hạ Nhậm Nguyên, đây là lần đầu tiên, lại còn bị giẻ lau úp mặt, Hạ Nhậm Nguyên cảm thấy sự nhẫn nại của mình đã đến cực hạn, "Lần này lại là người nào?"
Quản gia biết rõ, lúc này nên kể khổ thay cho Bạch Thanh Ngữ, tô vẽ cậu ấy thành hình tượng nếu bị đuổi việc sẽ chết đói, nhưng có thể lừa dối nhất thời, không lừa được cả đời, ông cắn răng, thành thật nói: "Người khỏe mạnh bình thường."
Hạ Nhậm Nguyên: "Bị thiểu năng?"
Nếu không anh không nghĩ ra tại sao lại phơi giẻ lau ở tầng ba, nhà bếp ở tầng một không phải sao? Phàm là người có chút đầu óc sẽ không mang lên tầng ba phơi.